Cô ta cười, đặt một nụ hôn lên mặt người đàn ông rồi mới mở cửa xe bước xuống.
Buổi tối, sau khi kiểm tra sức khỏe lần cuối, bác sĩ cuối cùng cũng cho phép Lê Thanh Thanh xuất viện.
Trong nhà vẫn giống như trước, chỉ là bầu không khí có phần trầm lặng hơn.
Bữa tối đã chuẩn bị sẵn, một bàn đầy ắp món ngon, nhưng chỉ có sáu bộ bát đũa.
Lê Vấn Bắc ngó quanh rồi nhướng mày hỏi:
"Ơ? Người mới đâu rồi?"
Lê Dịch Nam thản nhiên đáp:
"Em không nói nổi một câu hoan nghênh, dọa người ta chạy mất rồi."
Lê Vấn Bắc cau mày:
"Nói linh tinh, rõ ràng là Thanh Thanh nổi nóng lung tung, đâu liên quan gì đến em."
Lê Thanh Thanh trừng mắt:
"Anh bịa chuyện cũng phải chờ lúc em không có ở đây chứ? Em nổi nóng lúc nào?"
Lê Vấn Bắc chậm rãi nhướn mày:
"Bác sĩ nói não em không có vấn đề gì, sao trí nhớ kém vậy? Sáng nay chẳng phải em vừa gào lên 'đừng ầm ĩ nữa' à?"
"Em không có gào với chị ấy, không phải nói Lê Kiến Mộc!"
"Ồ? Vậy là em gào với mẹ à?"
Lê Thanh Thanh hoảng hốt liếc sang Hoắc Uyển, vội vàng phủ nhận:
"Mẹ, con không có! Con không phải hét vào mẹ đâu ạ!"
Hoắc Uyển dịu dàng cười, nhẹ giọng:
"Mẹ biết. Khi đó con không thoải mái thôi. Bây giờ đỡ hơn chưa?"
Lê Thanh Thanh thở phào, gật đầu:
"Con ổn lắm ạ. Hơn nữa, con nghĩ thông suốt rồi. Có một chị gái như Lê Kiến Mộc cũng không tệ. Sau này con có thể quang minh chính đại học huyền thuật với chị ấy, lại còn có lý do chính đáng để giành thịt cá và sữa chua của chị ấy. Rất tốt!"
“Vậy anh biết vì sao tối nay cô ấy không tới rồi chứ? Có lẽ là biết em muốn tranh đồ ăn với cô ấy.”
“Lê Vấn Bắc, anh không nói một câu sẽ c.h.ế.t à?” Lê Thanh Thanh trừng mắt lườm anh ta.
Lê Vấn Bắc lập tức làm động tác khóa miệng, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Lê Trung Đình nhìn qua một lượt rồi lên tiếng:
“Ngày mai Mộc Mộc về rồi. Ba anh trai phải chuẩn bị quà gặp mặt đấy. Cha biết mọi người chưa quen thân với con bé, nhưng nó là một phần của gia đình chúng ta. Sau này, các con làm anh thì phải đối xử công bằng với hai em gái, không được thiên vị, biết chưa?”
Lê Dịch Nam gật đầu: “Cha yên tâm.”
Lê Niên Tây cũng im lặng gật đầu, không nói thêm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Vấn Bắc lại quay sang Lê Thanh Thanh, nhướng mày hỏi: “Này, cô ấy thích gì?”
Lê Thanh Thanh vô thức đáp: “Vẽ bùa, bắt quỷ, xem tướng…”
Cả phòng im lặng trong giây lát.
“À, đúng rồi, cô ấy là Huyền Sư.” Lê Vấn Bắc sờ cằm, nghiền ngẫm. “Nhưng mà anh không hiểu về mấy thứ này. Không thể nào tặng hẳn một con quỷ cho cô ấy để lấy công trạng, đúng không?”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Trung Đình lạnh lùng liếc sang: “Ở trước mặt em gái thì nghiêm túc một chút!”
“Biết rồi, cha! Cha mẹ thiên vị thật đấy.”
Lê Trung Đình nhíu mày: “Thiên vị chỗ nào?”
“Hừ, gọi con và anh cả là lão đại, lão nhị. Gọi lão tam và lão tứ thì lại là Tây Tây, Thanh Thanh. Bây giờ có thêm người mới, lại là Mộc Mộc. Rõ ràng con với anh cả bị ra rìa, đúng không anh?”
Lê Dịch Nam lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Đừng kéo anh vào. Anh thấy cha mẹ đối xử với anh rất tốt.”
Lê Vấn Bắc: “Hừ!”
Dù ngoài miệng lèm bèm là vậy, nhưng đến tối mọi người vẫn tập trung chuẩn bị quà cho Lê Kiến Mộc.
Sáng sớm hôm sau, Lê Trung Đình đích thân đi đón người.
Chiếc xe màu đen lướt qua con đường rợp bóng cây ngô đồng, tiến vào một tiểu khu yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Lê Kiến Mộc thấy ở trung tâm thành phố Bắc Thành lại có một khu vực rộng rãi như thế này.
Hào môn chân chính, chắc là kiểu này nhỉ?
“Tiểu khu này rộng lắm, lát cha sẽ đưa con tới chỗ bảo vệ để đăng ký thông tin. Đúng rồi, trong gara có sẵn xe, con thích chiếc nào thì cứ dùng. Nếu không vừa ý, cha có thể mua cho con cái mới.”
Lê Kiến Mộc thản nhiên nói: “Con chưa có bằng lái.”
Lê Trung Đình ồ lên một tiếng như vừa hiểu ra, cười nói:
“Không sao, nếu cần đi đâu thì con gọi anh trai của con chở, hoặc gọi cha cũng được. Nói chung cứ gọi ai trong nhà cũng được hết.”
Cô gật đầu, không từ chối.
Sau khi xe chạy vào tiểu khu thêm khoảng mười phút nữa, cuối cùng cũng dừng trước một căn biệt thự màu trắng.
Dây leo quấn quanh mặt ngoài ngôi nhà, điểm xuyết những bông hoa nhỏ. Gió nhẹ lướt qua, làm cả bức tường xanh khẽ lay động, ánh nắng len lỏi tạo nên những mảng sáng tối đan xen như gợn nước.
Lê Kiến Mộc vừa bước xuống xe, bỗng nghe thấy tiếng xe máy gầm rú.
Cô quay đầu lại, đúng lúc thấy một người đàn ông trẻ tuổi tháo mũ bảo hiểm, nhìn về phía mình.
Chu Tuấn Ngạn.
Đối phương khẽ gật đầu chào, sau đó không nói gì, trực tiếp đi vào căn biệt thự bên cạnh.
Lê Trung Đình nhìn thoáng qua, bật cười:
“Sao thằng nhóc Tuấn Ngạn này không chào hỏi gì vậy nhỉ? Lại giận dỗi với Thanh Thanh à?”
Nói xong, ông quay sang giải thích với Lê Kiến Mộc:
“Đó là cháu ngoại của Yến gia, Chu Tuấn Ngạn. Từ nhỏ cậu ta sống cùng ông ngoại, là thanh mai trúc mã của Thanh Thanh. Hai đứa học chung bảy năm ở nước ngoài, không biết từ khi nào lại thành ra kiểu người yêu của nhau nữa.”