Lê Kiến Mộc thoáng dừng động tác, ánh mắt khẽ trầm xuống.
“Tôi có thể cùng mở ra với em.”
Giọng nói đột ngột vang lên từ hạt châu khắc hoa, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Lê Vấn Bắc nhíu mày, mơ hồ nhìn quanh. “Ai vừa nói thế? Lão Tứ? Em nói à?”
Lê Thanh Thanh lập tức đưa tay bịt miệng anh ta lại, thấp giọng cảnh cáo: “Nhỏ tiếng thôi.”
Lê Kiến Mộc không đáp, ngón tay khẽ động, một tia sáng màu vàng như sợi tơ lượn lờ quanh chiếc hộp, nhanh chóng bao trùm lấy nó.
Lê Vấn Bắc trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được dụi mắt, miệng há hốc. Anh ta vừa nhìn thấy gì vậy?
"Rầm!"
Vỏ hộp vỡ nát, lộ ra một cây cốt tiêu (còi xương) nhỏ nhắn, màu trắng ngà như được mài giũa cẩn thận.
Ngay lúc đó, con chim đen đậu trên đầu Lê Niên Tây đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén quét qua cốt tiêu trong tay Lê Kiến Mộc, sau đó lại nhìn xuống cổ tay cô.
Trong nháy mắt, nó lao xuống như một mũi tên, xông thẳng về phía con rắn nhỏ đang quấn quanh cổ tay Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc nhíu mày, nhanh tay vươn ra chặn nó lại.
Nhưng tốc độ con chim này quá nhanh, nó lướt qua tay cô như một cơn gió đen, để lại ba vết cào sâu hoắm trên mu bàn tay.
Ngay lập tức, ba đường m.á.u đỏ tươi hiện ra, mang theo một luồng âm khí mờ mịt.
Hạt châu khắc hoa khẽ rung lên.
Ba anh em nhà họ Lê lập tức bị dọa sợ.
Họ không thấy con chim kia, chỉ thấy sau khi Lê Kiến Mộc làm vỡ hộp thì đột nhiên giơ tay lên, rồi ngay sau đó, tay cô bị rạch ra ba vết thương dài.
“Mộc Mộc!”
Lê Niên Tây biến sắc, vội cầm lấy tay cô, giọng gấp gáp. “Đi lấy hộp thuốc!”
“Được, được!”
Lê Vấn Bắc xoay người chạy đi, Lê Thanh Thanh cũng lo lắng đứng một bên nhìn.
Lê Kiến Mộc lại không hề để tâm đến vết thương, mà chuyển ánh mắt sang vai mình.
Con chim đen vừa tấn công cô lúc nãy đang đứng đó, cánh run lên khe khẽ. Nó l.i.ế.m nhẹ lên cánh bị thương của mình, giọng nói lộ ra chút kiêu ngạo nhưng cũng có phần chột dạ.
“Xin lỗi, đói quá nên choáng váng, không để ý con rắn kia là linh sủng của cô.”
Nói xong, nó tiếp tục chải chuốt đôi cánh đen tuyền của mình, thản nhiên đậu xuống bả vai cô, ra vẻ không định rời đi.
Lê Kiến Mộc nhướng mày, con chim này…
Bên cạnh, Lê Niên Tây nhăn mày, cau có nhìn vết thương trên tay cô. “Không cầm m.á.u được.”
Lê Kiến Mộc không chút lo lắng, nhẹ giọng trấn an. “Không sao đâu.”
Nói rồi, cô đưa tay còn lại lên nhẹ nhàng vuốt qua. Chỉ trong nháy mắt, vết thương biến mất như chưa từng tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cả ba người nhà họ Lê đều c.h.ế.t sững.
Lê Vấn Bắc nuốt nước bọt, nhìn cô chằm chằm. “Em… vừa rồi không phải bị thương thật, mà là dùng ma thuật, đúng không?”
Lê Niên Tây yên lặng giơ tăm bông còn dính m.á.u ra trước mặt anh ta, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Làm sao một người có thể ngốc đến mức này chứ?
——
Sau khi nhận quà, Lê Niên Tây giúp Lê Kiến Mộc mang lên phòng, nơi đã được chuẩn bị sẵn cho cô.
“Cây cốt tiêu này thật sự không có vấn đề gì chứ?” Anh hơi lo lắng, sợ vật mình tặng cô lại ẩn chứa nguy hiểm.
Lê Kiến Mộc cười nhẹ, giọng điệu chắc chắn. “Anh ba, thật sự không sao.”
“Vậy thì tốt.” Lê Niên Tây thở phào. “Em sắp xếp lại đồ đạc đi, lát nữa xuống ăn sáng, món ăn sắp làm xong rồi.”
“Vâng.”
Nhìn theo bóng anh rời đi, Lê Kiến Mộc mới đóng cửa phòng lại.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, một bóng người từ trong hạt châu khắc hoa bước ra.
Người đó vươn tay, lạnh lùng nắm lấy con chim đen đang đậu trên vai cô.
"Chiêm chiếp… Chiêm chiếp…"
Con chim nhỏ kêu lên yếu ớt, đôi mắt vốn kiêu ngạo giờ đây tràn đầy sợ hãi khi nhìn thấy người trước mặt. Nó cố gắng giãy giụa, nhưng ngón tay kia như một cái gọng kìm sắt, siết chặt không buông.
Ngay lập tức, sương đen dày đặc tràn ra từ cơ thể con chim, mang theo một luồng âm khí mạnh mẽ quấn lấy tay Phù Tang, muốn ép hắn buông ra.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nhưng Phù Tang chỉ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai, bàn tay càng siết chặt hơn.
Con chim nhỏ run rẩy, hơi thở yếu ớt, gần như không chống đỡ nổi.
Cuối cùng, Lê Kiến Mộc mới lên tiếng. “Phù Tang.”
Phù Tang liếc cô một cái, chậm rãi buông tay ra.
"Rầm!"
Con chim nhỏ đen sì rơi thẳng xuống bàn, thoi thóp thở dốc.
Lê Kiến Mộc cúi xuống, ngón tay chọc nhẹ vào thân nó.
Thấy nó vẫn còn sống, cô tiếp tục chọc thêm hai cái nữa.
"Đủ rồi!" Con chim nhỏ phẫn nộ quát lên, giọng yếu ớt nhưng đầy uất ức. "Thà c.h.ế.t vinh còn hơn sống nhục! Giết tôi đi!"
Lê Kiến Mộc rút tay về, thản nhiên hỏi. “Rốt cuộc anh là chim gì?”
Con chim nhỏ thở hổn hển, cố lấy lại chút khí thế.