Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 304



Cô cúi đầu nhìn con chim trước mặt—nhỏ hơn cả một con gà con mới nở, lông đen sì, cánh tàn tạ cháy xém…

Phượng hoàng ư?

Nhìn ánh mắt hoài nghi của cô, con chim nhỏ tức giận kêu lên.

“Cô có ánh mắt gì thế hả? Nếu không phải tôi nhất thời sơ suất, bị kẻ khác ám toán, thì sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?!”

Sau khi nói xong, nó thở hắt ra một hơi, uể oải nằm bẹp xuống bàn, không còn sức mà giãy giụa nữa.

Lê Vấn Bắc cười nhạt, chấp nhận ánh mắt khinh thường của mọi người mà không phản kháng.

Thôi vậy, mấy năm nay anh ta nếm trải đủ loại đắng cay, hiểu rõ thế nào là "phượng hoàng rớt xuống đất không bằng gà".

Dù sao cũng chẳng sao cả, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ lấy lại tất cả.

Lê Kiến Mộc cầm cốt tiêu trong tay, xoay xoay mấy vòng rồi hỏi:

“Cái này của anh à?”

Con chim đen trên bàn chậm rãi đứng lên, cử động có phần lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng giữ vững, trông có vẻ vừa kiên cường vừa chật vật.

Nó nhìn chằm chằm cây cốt tiêu trong tay cô một lúc lâu, sau đó quay đầu, rỉa nhẹ mấy cọng lông của mình, giọng lạnh nhạt:

“Nếu cô mở được cái hộp đó, nó là của cô. Còn tôi…”

Con chim hơi dừng lại, rồi nghiêm túc bổ sung:

“Tôi sẽ đi theo cô.”

Lê Kiến Mộc hơi đơ người, cảm thấy tình huống này quá mức hoang đường.

Sao tự nhiên ai cũng muốn đi theo cô thế này?

Tráng Tráng thì đòi bám riết, con chim đen này cũng vậy, còn có cả Phù Tang – một kẻ kỳ lạ không biết ném kiểu gì cũng không đi.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.

“Chị xong chưa? Xuống ăn cơm thôi!”

Lê Thanh Thanh ló đầu vào.

Phù Tang phản ứng nhanh như chớp, lập tức biến mất không dấu vết.

Lê Kiến Mộc đặt cốt tiêu lên bàn, nhíu mày nói:

“Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à?”

Lê Thanh Thanh rụt cổ lại:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

“Rất xin lỗi, lần sau em nhất định nhớ kỹ!”

Nói xong, cô ấy lại cười thần bí:

“Chị biết không? Mẹ tự mình xuống bếp đấy! Mà chị cẩn thận nhé, mẹ rất thích nấu canh, cực kỳ tin tưởng vào canh thuốc bắc dưỡng sinh. Vừa rồi bà ấy còn nói chị gầy quá, chắc chắn bữa này có canh bổ cho chị uống.”

Lê Kiến Mộc: “Canh của mẹ khó uống lắm à?”

“Không hẳn, thực ra khá ngon, nhưng mà…”

Lê Thanh Thanh nhìn cô đầy ẩn ý:

“Uống nhiều dễ béo lắm. Nhà mình chẳng ai thích uống canh này cả. Mà chị thích uống canh không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Kiến Mộc gật đầu:

“Cũng bình thường.”

Hơn nữa, cô có uống bao nhiêu cũng không tăng cân.

Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu.

Trong phòng ngủ, sau khi chắc chắn Lê Kiến Mộc đã rời đi, Phù Tang mới quay đầu lại.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm con chim đen trên bàn.

Con chim đen lập tức xù lông, giang cánh thủ thế:

“Anh định làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đây là phòng của cô ấy!”

Phù Tang búng tay, ngọn lửa xanh lam bùng lên trên đầu ngón tay.

Ngọn lửa nhỏ nhưng lại ẩn chứa uy lực khiến người ta kinh hãi.

Con chim đen hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi mà vỗ cánh bay vọt về phía cửa sổ.

Nhưng chưa bay được bao xa, nó lại bị một sức mạnh vô hình kéo trở lại.

Cốt tiêu vẫn ở trên bàn, nên nó không thể rời đi được.

Con chim đen hoảng sợ, run rẩy nhìn Phù Tang đang chậm rãi tiến tới, giọng cầu xin:

“Tôi sai rồi! Tôi không cố ý khiến tay cô ấy bị thương đâu! Tôi chỉ đói quá nên mới vậy thôi!”

Nói đến đây, nó đột nhiên chỉ trích lại:

“Mà tất cả là tại anh! Anh hành hạ tôi bao lâu nay, lại còn bỏ đói tôi! Anh là đồ…”

Phù Tang chẳng buồn nghe, chỉ nhẹ nhàng vung tay.

Ngọn lửa xanh lập tức bùng lên, bao trùm lấy con chim đen.

“Móa! Anh thật sự dám đốt tôi? Anh là tên khốn kiếp! Vừa ăn trộm tên của tôi, giờ lại muốn thiêu c.h.ế.t tôi? Đồ mất nết!”

Con chim đen chật vật tránh né, liên tục nhảy từ kệ sách sang ghế, rồi lại lao đến giá treo quần áo.

Ngọn lửa vẫn đuổi theo không buông.

Trong lúc hoảng loạn, con chim đen lỡ miệng cười nhạo:

“Ha ha! Anh lỡ tay đốt trúng bàn rồi! Xong đời anh rồi nhé…”

Nhưng nó chưa kịp cười hết câu, ngọn lửa đã lan đến chỗ nó đứng.

“Oái! Đừng mà! Đừng có đốt tôi!”

Trong nháy mắt, cả người nó bùng cháy.

Con chim đen kêu lên thảm thiết, lăn lộn dưới sàn, đôi mắt nhỏ long lanh đầy oán hận nhìn Phù Tang:

“Đông Nhạc! Đồ chó điên!”

Giọng nói vừa dứt, nó ngã xuống đất, bất động.

Phù Tang liếc nhìn cái xác trên sàn, hờ hững thu tay lại, dập tắt lửa trên bàn.

Có điều, cái bàn đã cháy thành một mảng đen sì, không thể khôi phục lại như cũ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com