Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 306



Không phải trước đây còn gọi là đại sư sao?

Ông cụ Lương cũng có chung thắc mắc, nhưng không hỏi gì mà chỉ mỉm cười, vỗ vai Lê Niên Tây:

"Niên Tây à, lần này nhờ có hai cháu và đại sư giúp đỡ. Lương gia chúng ta vô cùng cảm kích!"

"Ông Lương khách sáo quá rồi." Lê Niên Tây đáp.

"Không hề khách sáo. Nếu không có hai cháu, chúng ta không biết đến bao giờ ông nội của tôi mới có thể về nhà. Đại sư, cảm ơn cô!"

Lương Mộng chân thành nhìn Lê Kiến Mộc, cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Lê Kiến Mộc gật đầu, đang định lên tiếng thì bất ngờ cảm thấy một lực siết chặt lấy tay mình.

Bà cụ Lương đã cúi gập người vì tuổi tác, nhưng sức lực lại vô cùng mạnh. Bà nắm chặt lấy tay cô, ngẩng lên, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy mong chờ.

"Cháu gái… Hồn của Ái Quốc… Đã về nhà chưa?"

Lê Kiến Mộc lặng lẽ nhìn vào mắt bà, rồi nhẹ nhàng đưa mắt về phía tán cây.

Lương Ái Quốc đứng đó, trong mắt tràn ngập xúc động.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Ông nhìn bà cụ thật lâu, rồi chậm rãi mở miệng:

"Đại sư… Tôi có thể gặp bà ấy không? Tôi muốn gặp vợ tôi…"

Lê Kiến Mộc cúi đầu, giọng điệu trầm ổn: “Đã trở về rồi, cụ có muốn gặp ông ấy không ạ?”

Bà cụ Lương thoáng sững sờ, trên mặt ánh lên vẻ vui sướng. Khi Lê Kiến Mộc nghĩ rằng bà sẽ gật đầu, bà lại gian nan rụt tay về, tựa vào người Lương Mộng, há miệng thở dốc vài hơi, rồi yếu ớt nói:

“Không… không được.”

Lương Mộng không khỏi kinh ngạc: “Bà nội, không phải bà luôn mong gặp lại ông nội sao? Giờ ông nội ở ngay bên cạnh, sao bà lại không muốn gặp ạ?”

Bà cụ Lương không trả lời, chỉ cười nhạt rồi quay sang nhìn đương gia nhà họ Lương: “Lão đại… bắt đầu đi.”

Lão đại nhà họ Lương dường như đã hiểu được điều gì đó, đôi mắt đỏ hoe, chỉ im lặng gật đầu.



Nghi thức dời mộ được tiến hành vô cùng trang trọng. Phong thủy, vị trí ngôi mộ đã định xong từ trước, không cần Lê Kiến Mộc nhúng tay chỉ đạo. Hơn nữa, còn có một vài người mặc quân trang hỗ trợ, công việc diễn ra rất thuận lợi.

Chẳng mấy chốc, tro cốt được đặt vào trong quan tài, nắp quan tài chậm rãi khép lại, việc dời mộ hoàn tất.

Lương Ái Quốc đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn “ngôi nhà mới” của mình nhưng không vội đi vào.

Mặt trời dần lên cao, đoàn người lần lượt rời đi.

Lê Kiến Mộc và Lê Niên Tây đi cuối cùng.

Lê Niên Tây ghé sát lại gần, giọng hạ thấp: “Bên cạnh phần mộ của Lương Ái Quốc còn chừa một khoảng trống… có phải là…”

Lê Kiến Mộc liếc nhìn về phía trước, khẽ gật đầu.

Giây tiếp theo, phía trước vang lên tiếng hốt hoảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Bà nội!”

“Cụ!”

“Mau gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu đi!”

Đám người rối rít nâng cơ thể bà cụ Lương lên, vội vã đưa đến bệnh viện.

Lê Kiến Mộc đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn vào một điểm trống rỗng.

Linh hồn của bà cụ Lương vẫn ở đó, dáng người gầy yếu, khuôn mặt già nua thoáng hiện lên vẻ mờ mịt.

Mãi đến khi bà nhìn thấy Lương Ái Quốc đứng cách đó không xa, lặng lẽ mỉm cười, bà cụ mới dần hoàn hồn.

“Ái Quốc… Anh thật sự đã trở về.”

Lương Ái Quốc tiến lên, dịu dàng ôm lấy bà. “Anh đã trở về rồi.”

Bàn tay run rẩy của bà cụ chạm lên gương mặt ông, nhìn người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt phức tạp, giọng nói khẽ nghẹn:

“Anh vẫn trẻ như vậy… Còn em, đã già mất rồi.”

Bà cụ thở dài, ánh mắt ngập tràn hoài niệm.

Nói một lúc, bà bỗng bật khóc nức nở, giọng nói vừa trách cứ vừa nghẹn ngào:

“Anh có biết em đã đợi anh bao nhiêu năm không? Sao anh nhẫn tâm đến thế? Ngay cả trong mơ cũng không tìm em lấy một lần…”

Lương Ái Quốc ôm chặt bà, giọng nói tràn đầy áy náy: “Là anh sai. Đều là lỗi của anh. Sau này sẽ không như thế nữa, sau này sẽ không bao giờ để em phải đợi… Xin lỗi em.”

Bà cụ im lặng, đôi mắt hoe đỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như cô gái nhỏ đang giận dỗi: “Thôi, tha thứ cho anh đấy.”

Hai người nhìn nhau cười. Lúc này, họ mới nhận ra Lê Kiến Mộc và Lê Niên Tây vẫn chưa rời đi.

Bà cụ quay đầu, ánh mắt hiền hòa: “Cảm ơn cháu, cô gái nhỏ.”

Lương Ái Quốc cũng cúi đầu: “Đại sư, cảm ơn cô.”

Lê Kiến Mộc gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ánh nắng hôm nay khá gắt, hai người nên trở về trò chuyện đi, bọn cháu xin phép đi trước.”

Bà cụ vừa mới qua đời, vẫn còn thời gian bảo hộ người mới, không bị ánh mặt trời đốt cháy. Nhưng Lương Ái Quốc thì khác, đứng dưới bóng cây hẳn đã cảm thấy khó chịu.

Cô kéo Lê Niên Tây rời đi.

Sau lưng, tiếng nói chuyện vẫn vang lên khe khẽ.

“Em già rồi, có phải trông rất xấu không?”

“Nói linh tinh, trong mắt anh, em vẫn như hồi mới cưới.”

Bà cụ bật cười khúc khích, mắt híp lại đầy vui vẻ.

Lê Kiến Mộc vô thức ngoái đầu nhìn lại.

Hai người kia lặng lẽ thay đổi, một người vận quân trang xanh thẫm, ánh mắt kiên định; một người tóc dài tết hai bím, mang nét thanh xuân rực rỡ. Họ nắm tay nhau, mỉm cười bước về phía tấm bia mộ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com