Hoắc Uyển rất vui vẻ, Lê Kiến Mộc lại là kiểu ăn hoài không mập, vì thế bà càng hào hứng gắp thức ăn vào bát cho cô. Cô cũng không khách sáo, ăn rất nhiều, rất nhiều.
Nhưng đến khi Hoắc Uyển còn muốn gắp tiếp, Lê Vấn Bắc rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
"Mẹ, em ấy ăn còn nhiều hơn cả lão tam! Sáng sớm mà ăn nhiều vậy có ổn không đấy?"
Lê Niên Tây vì huấn luyện thời gian dài nên tiêu hao thể lực lớn, cũng là người ăn khỏe nhất trong nhà. Bây giờ, Lê Kiến Mộc lại ăn nhiều hơn cả anh ta…
Hoắc Uyển hơi sững sờ, sau đó lập tức lo lắng.
"Mộc Mộc, mẹ quên mất con ăn nhiều như vậy! Con có thấy khó chịu không? Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử đi?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
"Không sao đâu mẹ, con vốn ăn khỏe mà."
Nhưng Hoắc Uyển vẫn không yên tâm, cứ liên tục hỏi han, thậm chí còn chạy đi lấy thuốc cho cô. Đến khi xác nhận cô thực sự không gặp vấn đề gì, bà mới tạm thời an lòng.
Chỉ có điều, chén canh và đĩa trái cây trước mặt Lê Kiến Mộc đã bị bà lấy đi…
Cô nhìn bàn ăn trống trơn trước mặt mình, hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không tranh nữa.
Lúc này, Lê Niên Tây lên tiếng:
"Sáng nay em có kế hoạch gì chưa?"
"Anh ba có việc gì sao?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
"Hôm nay, hài cốt của đồng chí Lương Ái Quốc sẽ chính thức được đưa vào phần mộ tổ tiên nhà họ Lương. Người nhà họ muốn nhờ em đến xem giúp."
Lê Kiến Mộc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, em lên lầu lấy đồ. Anh ba đợi em chút nhé."
"Ừ, đi đi."
Cô vừa lên lầu, Lê Vấn Bắc liền ghé sát lại, tò mò hỏi: "Lão tam, Lương Ái Quốc là ai thế?"
"Cụ cố của Lương Triết."
"Hả?" Lê Vấn Bắc mất hai giây để phản ứng, sau đó tròn mắt: "Chẳng phải đó là người mà bà cụ nhà họ Lương vẫn mong nhớ suốt bao năm sao? Hai đứa tìm được hài cốt của ông ấy rồi à? Nhưng đã hơn bảy mươi năm rồi cơ mà!"
Lê Niên Tây liếc nhìn anh ta một cái, vỗ nhẹ lên vai:
"Là Mộc Mộc giúp tìm được. Cho nên, anh hai à, anh tốt nhất là nên coi trọng lời em ấy nói. Đừng để đến lúc thân bại danh liệt, tàn tật cả đời mới hối hận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói xong, anh ta cầm túi của Lê Kiến Mộc giúp cô rồi cùng cô rời đi.
Lê Thanh Thanh thì ầm ĩ đòi đi theo nhưng không được chiều theo ý. Cuối cùng, cả nhà chỉ có thể đứng nhìn hai người họ lái xe đi xa.
Hoắc Uyển lúc này mới khẽ thở phào, nhìn theo bóng xe nói: "Tính cách Mộc Mộc khá chững chạc, có lẽ sẽ hợp với Tây Tây."
Lê Trung Đình cười, ôm lấy bà: "Yên tâm đi, hai anh em rồi sẽ hợp nhau thôi."
Chỉ có Lê Vấn Bắc là cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó…
—
Khi xe đến nghĩa trang tổ tiên của nhà họ Lương, đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Lương gia là danh gia vọng tộc, hiện nay đã có đến bốn thế hệ con cháu. Một đại gia tộc đứng tụ lại, đông đúc như biển người.
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lương là ông nội của Lương Triết, năm nay cũng đã tám mươi tuổi. Ông cụ cầm bức ảnh của Lương Ái Quốc lúc sinh thời, từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Đi bên cạnh ông cụ là Lương Mộng, người từng gọi video với Lê Kiến Mộc.
Mà lúc này, cô ấy đang đỡ lấy một bà cụ tóc bạc phơ, dáng người gầy gò.
Bà cụ đã ngoài trăm tuổi, có vẻ rất yếu ớt nhưng tinh thần lại khá tỉnh táo. Đôi mắt già nua vẫn còn sáng rõ.
Ánh mắt Lê Kiến Mộc dừng trên người bà một lát, sau đó mới nhẹ nhàng nhìn về phía xa xa—
Dưới tán cây, một bóng người đứng thẳng tắp.
Đó là hồn phách của Lương Ái Quốc.
Ông lẳng lặng nhìn bà cụ, trong mắt là một thứ tình cảm sâu nặng không thể nào phai mờ.
Lê Kiến Mộc nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng hơi d.a.o động.