Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 309



... Ừm, đúng là không nên nghĩ đến chuyện này vào lúc này.

Anh ta cười gượng gạo: "Không, không có nghĩ gì cả! Chỉ là... tôi hâm mộ cậu có một cô em gái tốt thôi. Nhưng mà nè, sau này đừng để lộ chuyện cậu có em gái trong đội. Cậu cũng biết đám người kia rồi đấy, ai nấy đều như sói đói. Tốt nhất cậu nên trông chừng em gái cậu cẩn thận."

Lê Niên Tây nhìn anh ta chằm chằm, rồi nhếch môi: "Ồ."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

...

"Vụ nhảy lầu ở tập đoàn Lê Thị lần trước, người mà cô bảo tôi điều tra, chúng tôi đã làm rõ rồi."

Tiêu Tề trầm giọng nói khi cả hai dừng chân trước một ngôi mộ.

"Ông ta tên là Chu Tiền, là chủ một sạp rau trong chợ. Theo lời khai, ngày hôm đó ông ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi."

Lê Kiến Mộc nhíu mày: "Chỉ có vậy sao?"

“Còn có một chuyện khác.” Giọng nói của Tiêu Tề trở nên nghiêm trọng: “Chúng tôi điều tra được rằng bốn tháng trước, con trai của Chu Tiền—một học sinh cấp ba—đã qua đời. Cậu ta nhảy xuống từ sân thượng cao nhất của trường. Khi đó, vụ việc gây xôn xao dư luận, lên cả mặt báo. Tuy nhiên, kết quả điều tra cuối cùng kết luận rằng đó là một vụ tự sát. Tôi đã xem xét toàn bộ thông tin liên quan và xác định rằng vụ án này không có điểm đáng ngờ.”

Anh ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

“Con trai của Chu Tiền có vóc dáng thấp bé, thường xuyên bị bắt nạt. Vợ chồng Chu Tiền lại bận rộn công việc buôn bán ở chợ rau nên không chú ý đến vấn đề này. Hơn nữa, cậu bé đang trong giai đoạn lớp 12, áp lực học tập rất lớn. Các dấu hiệu đều cho thấy cậu ta mắc bệnh trầm cảm, nên mới nhảy lầu trước kỳ thi đại học.”

Lê Kiến Mộc nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Vậy còn người nhảy lầu ở tập đoàn Lê Thị, anh ta cũng bị trầm cảm sao?”

“Không.” Tiêu Tề lắc đầu. “Nhưng chúng tôi tìm thấy báo cáo khám bệnh của anh ta ở nhà. Anh ta mắc bệnh ung thư, thời gian sống nhiều nhất chỉ còn một năm.”

Lê Kiến Mộc lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Không thể nào. Trước khi chết, tôi đã từng xem tướng người này, anh ta không mắc bệnh.”

Đôi mắt Tiêu Tề lóe sáng: “Vậy có lẽ chúng ta nên điều tra bệnh viện đã chẩn đoán cho anh ta.”

Lê Kiến Mộc trầm ngâm hai giây, rồi đột nhiên nói: “Chu Tiền chắc chắn biết chuyện gì đó.”

Đáng tiếc, dùng cách điều tra thông thường lại không tìm ra được manh mối.

Tiêu Tề im lặng suy nghĩ, rồi chợt đề nghị: “Lê đại sư, anh có thể tìm được quỷ hồn của con trai Chu Tiền hoặc quỷ hồn của người nhảy lầu ở tập đoàn Lê Thị không?”

Lê Kiến Mộc chậm rãi lắc đầu.

“Con trai của Chu Tiền thì tôi chưa rõ, nhưng quỷ hồn của người nhảy lầu ở tập đoàn Lê Thị thì không thấy.”

Có lẽ hồn phách đã được âm sai dẫn đi. Cũng có khả năng bị tà ám bắt giữ hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến hồn phách tan biến ngay sau khi rời khỏi thể xác. Dù sao, hồn thể vừa mới hình thành vẫn còn rất yếu ớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hai người chìm vào suy tư. Đúng lúc này, Tiêu Thành từ xa đi tới.

“Đội trưởng Tiêu, sao anh lại xuống đây? Em xong việc rồi.” Sau đó, anh ta nhìn sang người đứng bên cạnh Tiêu Tề, tò mò hỏi: “Vị này là…”

Tiêu Tề thu lại ánh mắt, giới thiệu: “Đây là bạn tôi, họ Lê. Còn cậu ta là Tiêu Thành, nhân viên thực tập mới tới, cũng là đồ đệ của tôi.”

Tiêu Thành lễ phép chào hỏi: “Chào anh.”

Lê Kiến Mộc đánh giá người thanh niên trước mặt.

Dương khí trên người anh ta rất nồng, toàn thân lại có công đức dày đặc, không phải điều mà một người hai mươi mấy tuổi có thể dễ dàng có được. Hơn nữa, anh ta mang khí chất chính trực, khiến người khác dễ dàng nhận ra rằng gia đình anh ta có truyền thống làm cảnh sát, ít nhất ba thế hệ gần đây.

Tiêu Thành nheo mắt cười: “Chào người đẹp.”

Sau màn chào hỏi, anh ta quay sang Tiêu Tề, giọng nói đầy vẻ gấp gáp: “Đội trưởng, chúng ta đi thôi! Buổi chiều còn hẹn gặp người nhà của nạn nhân nữa, bây giờ đi là vừa kịp.”

Tiêu Tề gật đầu rồi nhìn sang Lê Kiến Mộc: “Lê đại sư, anh có muốn đi cùng không?”

Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu: “Không, các anh cứ đi trước. Tôi còn chút việc.”

Tiêu Tề và Tiêu Thành rời đi.

Lê Kiến Mộc quay người, dựa theo vị trí đã quan sát lúc đứng ngoài hàng rào nghĩa trang, đi vào bên trong.

Nghĩa trang có rất nhiều bia mộ. Trời đang giữa trưa, nắng chói chang, không có nhiều vong hồn lảng vảng bên ngoài.

Cô đi một vòng nhưng không tìm thấy đôi mắt bí ẩn đã nhìn mình khi nãy từ ngoài hàng rào.

Chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Trước khi rời đi, cô vô tình nhìn thấy một túi nilon lớn đặt trên mặt đất. Bên trong chứa đầy đồ ăn vặt và đồ uống. Một chai nước có ga còn đang sủi bọt, chứng tỏ nó vừa được đặt ở đây không lâu.

Cô bất giác nghĩ tới Tiêu Thành.

Ngày nay, người ta thường mang hoa đến viếng mộ, số người đốt tiền vàng đã ít dần. Nhưng mang đồ ăn vặt đến thế này thì thật sự… khá hiếm gặp.

Lê Kiến Mộc đứng dậy, rời khỏi nghĩa trang.

Sau khi cô rời đi, từ phía sau một bia mộ vang lên giọng nói khe khẽ:

“Cô gái này là người nhà ai thế? Trông lạ mặt nhưng rất xinh đẹp.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com