Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 310



Một giọng nói khác nghi ngờ đáp: “Tôi thấy cô ta không giống người bình thường. Hơi thở trên người không đúng, rất giống…” Người nọ ngập ngừng, rồi hạ giọng: “Giống Huyền Sư.”

Một giọng nói thứ ba chen vào: “Đúng vậy! Hồi tôi mới vào nghĩa trang, lãnh đạo từng mời một Huyền Sư đến cho tôi, khí tức cũng giống hệt cô ta.”

“Ai da!” Một giọng nói khác thở dài. “Sao không nói sớm? Nếu biết, chúng ta đã có thể nhờ cô ấy giúp chuyện của Tiểu Khâu rồi.”

“… Quên mất.”



Lê Kiến Mộc trở lại xe, ngay lập tức nhận ra bầu không khí giữa Lê Niên Tây và Lương Triết có gì đó không ổn.

Lê Vấn Bắc nằm dài trên ghế sô pha, ôm lấy chiếc gối như một cái túi trút giận. Anh ta phồng má, giọng điệu chua chát:

"Cuối cùng cũng về rồi. Anh đây sắp c.h.ế.t đói luôn rồi đấy!"

Bên tai Lê Thanh Thanh, hệ thống cũng không yên, réo rắt nhắc nhở:

[Ký chủ, cô xem mẹ cô bây giờ thiên vị chưa? Lúc nào cũng nói cả nhà là một, thế mà Lê Kiến Mộc chưa về là chưa ăn cơm. Trước đây đâu có như vậy!]

Hoắc Uyển liếc mắt nhìn Lê Vấn Bắc, không chút nể tình:

"Vậy đống đồ ăn vặt và bánh kem mẹ đưa con đâu, sao không ăn?"

"Mẹ à, con là diễn viên, ăn đồ đó sẽ béo lên! Con chỉ có thể ăn cơm thôi!" Lê Vấn Bắc nhăn mặt kháng nghị.

"Nhưng ngày thường nấu cơm con cũng ăn ít nhất."

"Chuyện đó có thể giống nhau sao?" Anh ta lầm bầm trong miệng, không dám nói lớn.

Lê Kiến Mộc thấy vậy vội lên tiếng:

"Mẹ, sau này nếu con về muộn, mẹ không cần bảo mọi người đợi con đâu. Cứ theo thói quen trước giờ mà ăn thôi ạ."

Hoắc Uyển thoáng im lặng, rồi nhẹ giọng:

"Không hẳn là vì con. Tây Tây cũng bận rộn công việc, ít khi ở nhà. Mẹ chỉ muốn gia đình đông đủ một chút, cùng nhau ăn bữa cơm, coi như là chút ích kỷ của mẹ."

Lê Vấn Bắc hừ nhẹ một tiếng:

"Vậy có phải chúng ta nên đợi cả anh cả nữa không ạ?"

Lời vừa dứt, ánh mắt sắc bén của Hoắc Uyển lập tức lia tới, khiến anh ta lập tức im bặt.

Lê Trung Đình không có mặt, ông vẫn bận rộn với công việc. Buổi sáng dành chút thời gian đưa Lê Kiến Mộc về nhà đã là hiếm hoi, lúc này chắc chắn đang vùi đầu trong công ty.

Khi mọi người ngồi vào bàn ăn, Hoắc Uyển vừa xới cơm cho Lê Kiến Mộc, vừa hỏi:

"Mộc Mộc, mẹ và cha con định sắp xếp thời gian về thăm ông nội con. Con thấy nên gọi điện xác nhận trước không?"

Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu:

"Ông ấy không nghe máy đâu ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Từ sau khi cô xuyên qua, cô đã gọi điện nhiều lần cho sư phụ của nguyên chủ, nhưng chưa bao giờ ông ấy bắt máy. Nếu không phải Triệu Cương ở công trường nói rằng vẫn thấy ông cụ xuất hiện trong thôn, cô còn tưởng ông ấy đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Uyển ngạc nhiên:

"Sao lại thế? Hai ông cháu cãi nhau à?"

Trước đây khi điều tra, bọn họ biết sư phụ rất quan tâm và chăm sóc cho Mộc Mộc. Dù sống trong thâm sơn cùng cốc, ông cụ vẫn dành tất cả những gì tốt nhất cho cô.

Lê Kiến Mộc lắc đầu:

"Không có ạ. Con cũng muốn biết lý do đây. Nhưng thôi, mẹ và cha cứ sắp xếp thời gian đi, đến lúc đó chúng ta trực tiếp tới đó cũng được."

Hoắc Uyển gật đầu:

"Vậy cũng được. Lát nữa mẹ bàn bạc với cha, mua ít quà mang theo. À, còn nữa, xem ông cụ có muốn tới Bắc Thành không. Nếu ông ấy đồng ý, chúng ta đón ông ấy về sống cùng."

Lê Kiến Mộc mỉm cười, nhưng không trả lời chắc chắn:

"Đợi gặp ông ấy rồi tính sau ạ."

Trong lòng cô có một linh cảm rằng vị sư phụ này không phải là người bình thường.

Sau bữa cơm, cô trở về phòng, đặt ba lô xuống và định nghỉ ngơi một lát.

Phòng của cô được dọn dẹp gọn gàng, từng chi tiết nhỏ đều mang theo sự ấm áp. Tông màu chủ đạo là trắng ngà, kết hợp với những món đồ trang trí tinh tế.

Thế nhưng...

Bàn làm việc của cô?

Không phải nó vốn có màu phấn hồng sao?

Cô nhớ rất rõ nó không phải kiểu này.

Trong lúc cô còn đang ngẩn người, một tiếng "chiêm chiếp" nhỏ vang lên từ góc cửa sổ.

Con chim nhỏ màu đen, vốn nằm im bất động như vật trang trí, giờ đây khẽ cử động đôi cánh.

Lê Kiến Mộc giật mình, quay sang nhìn nó.

"Ồ, suýt nữa thì quên mất anh."

Cô vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy nó. Lần này, con chim không hề phản kháng, thậm chí còn ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng bàn tay cô.

Cô cẩn thận kiểm tra đôi cánh của nó.

Hai cánh bị thương nghiêm trọng, một bên gần như đứt gãy, lông vũ rối bời, còn có dấu vết cháy xém.

Nhìn xuống chân nó, cô cau mày.

Một chân đã gãy, mềm oặt vô lực.

"Sao lại bị thương nặng thế này?" Cô khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đầy lo lắng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com