"Tôi không có mục đích. Hoặc nếu có, thì đó chính là được ở bên cạnh em."
Lê Kiến Mộc nhíu mày.
Câu trả lời này là gì thế?
"Em có lẽ vẫn chưa nhận ra, nhưng linh khí trên người em thật sự rất đặc biệt, khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Lần đầu tiên tôi gặp em ở công trường là ngoài ý muốn. Khi đó tôi không có ký ức, nhưng đến khi hồi phục lại, tôi đã biết mình là ai."
Anh ta dừng một chút, rồi khẽ cười:
"Nhưng tôi không muốn quay về."
Lê Kiến Mộc nhếch miệng, đặt điện thoại lên bàn.
Màn hình hiển thị một trang tin tức—thông tin về Yến Đông Nhạc.
Con trai út thần bí của Yến gia, được ông cụ sủng ái nhất, thậm chí quyền lực trong gia tộc còn vượt qua cả các anh trai của mình.
Một người như vậy, thân phận tôn quý đến mức nào, lại tình nguyện ở trong một hạt châu nhỏ bé, quanh quẩn bên cạnh cô?
Phù Tang nhìn lướt qua màn hình, thản nhiên nói:
"Toàn là tin đồn thôi. Hào môn lắm thị phi, nếu tôi thực sự có thể một tay che trời ở Yến gia, đã không xảy ra tai nạn như vậy."
Lê Kiến Mộc khoanh tay nhìn anh ta, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Hào môn thị phi? Một đại lão có thể phân thân thành quỷ tu như anh ta, lại không xử lý được chuyện đó?
Nói dối mà cũng chẳng buồn đầu tư chất xám, đang coi cô là đứa trẻ lên ba sao?
Phù Tang mím môi.
Được rồi, anh ta cũng thấy lời biện hộ này có chút gượng ép.
Chỉ là… một số chuyện, nếu bây giờ nói ra, anh ta thật sự không chắc liệu sau này có còn cơ hội được gặp lại cô hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Kiến Mộc nhìn anh thật lâu, ánh mắt sắc bén không chút lung lay.
"Được rồi, tạm thời tôi tin anh không có ác ý với tôi. Nhưng còn Lê Thanh Thanh thì sao? Anh cũng không có ý đồ gì với cô ấy chứ?"
Phù Tang khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia không rõ cảm xúc.
"Khi cô ấy vô tình g.i.ế.c lão thụ yêu trong công viên nhỏ, chính anh nói sẽ bảo vệ cô ấy, nên tôi mới yên tâm đi xử lý con thụ yêu kia. Nhưng cuối cùng thì sao? Anh chỉ lo bảo vệ Lý Muội, mà để mặc Lê Thanh Thanh. Với thực lực của anh, lúc đó hoàn toàn có thể bảo vệ cả hai. Phải chăng anh đã sớm biết trên người cô ấy có thần mạch? Có khi nào... anh cố ý để cô ấy g.i.ế.c lão thụ yêu không?"
Giọng cô trầm xuống, mang theo sự sắc bén.
"Nếu đám Huyền Sư có dã tâm trong Huyền Môn biết được việc này, anh có hiểu sẽ dẫn đến hậu quả gì không? Nó không chỉ là một mối nguy, mà có thể là đại họa sát thân!"
Phù Tang im lặng trong chốc lát, bàn tay siết chặt, rồi thả lỏng, ánh mắt hơi d.a.o động. Cuối cùng, anh ta lắc đầu, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo chút gì đó bất đắc dĩ.
"Em lo xa quá rồi. Dấu vết của thần đã biến mất khỏi đại lục này suốt hai ngàn năm. Hơn nữa, nhân gian và Tiên Giới cũng đã cắt đứt liên kết từ lâu. Bây giờ, không có ai phi thăng nữa. Nếu Huyền Môn phát hiện có một người mang thần mạch, họ sẽ dốc hết sức lực để giúp cô ấy trưởng thành, mở ra một hy vọng mới để phi thăng."
Lê Kiến Mộc hơi sững sờ.
Những lời này, thoạt nghe thật có lý.
Cô nhớ lại bản thân năm đó—ngày cô chào đời, dị tượng đầy trời, toàn bộ Huyền Môn coi cô là hy vọng phi thăng duy nhất. Họ nâng đỡ, bảo vệ cô, chỉ vì muốn cô trở thành người mở đường lên Tiên Giới, chứng minh rằng nhân gian chưa bị vứt bỏ.
Thế nhưng, hơn một ngàn năm trôi qua, vẫn không ai phi thăng thành công.
Và Huyền Môn, vẫn không từ bỏ.
Nhưng rất nhanh, cô lại trấn tĩnh.
Dù khi đó, cô được môn phái lớn nhất Huyền Môn bảo hộ, vẫn không tránh khỏi sự dòm ngó từ những kẻ có tâm địa bất chính. Nếu không có sư phụ cùng các sư huynh sư tỷ che chở, có lẽ cô đã sớm trở thành một quân cờ bị thao túng.
Bây giờ, áp lực trong Huyền Môn đã tích tụ hơn một ngàn năm, tình hình chỉ càng thêm hỗn loạn.
Nếu để lộ ra huyết mạch thần tộc của Lê Thanh Thanh, đúng là sẽ có người giúp cô ấy phát triển, nhưng cũng sẽ có kẻ muốn chiếm đoạt sức mạnh đó để tự mình phi thăng.
Dù gì, ai cũng muốn người phi thăng là chính mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Kiến Mộc lạnh xuống.
"Anh vẫn đang cố chấp tìm cách biện minh cho mình."
Phù Tang nhìn cô, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.