"Tôi bảo anh đi đi." Giọng nói của cô bình thản, nhưng không thể lay chuyển. "Tôi không quan tâm giữa anh và Lê gia có ân oán gì, cũng không muốn biết anh toan tính điều gì với Lê Thanh Thanh. Nhưng bọn họ là người nhà của tôi. Tôi chỉ mong sau này, giữa chúng ta không phải dùng đến vũ lực."
Phù Tang siết chặt tay, cúi đầu, giọng anh ta khàn đi:
"Em và tôi đã quen biết nhau bao lâu nay... tại sao em không thể tin tôi dù chỉ một chút?"
"Xin lỗi, tôi không thích những kẻ giỏi nói dối."
Câu nói ấy như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Phù Tang.
Gương mặt anh ta cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, như muốn khắc ghi hình ảnh này thật rõ ràng.
Rồi, anh ta khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
"Được thôi."
Dứt lời, anh ta xoay người, đi về phía cửa sổ.
Nhưng khi anh ta sắp bước ra ngoài, Lê Kiến Mộc bỗng lên tiếng:
"Khoan đã."
Phù Tang quay đầu, ánh mắt mang theo một tia hy vọng mong manh.
Nhưng Lê Kiến Mộc không nhìn anh ta, mà nhìn chằm chằm vào hạt châu khắc hoa trong tay anh.
"Trả nó lại cho tôi."
Dù gì cũng là một pháp khí, cô không thể để nó rơi vào tay anh ta.
Gương mặt tuấn tú của Phù Tang lập tức vặn vẹo, dường như khó có thể tin được.
"Ồ..."
Anh ta bật cười, nhưng nụ cười tràn đầy giễu cợt.
Không nói thêm lời nào, anh ta hóa thành một làn sương đen, bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
Lê Kiến Mộc nhìn theo bóng anh ta biến mất trong đêm tối, lông mày nhíu chặt.
Tên này!
Vẫn không trả lại hạt châu khắc hoa cho cô.
Cô lắc đầu, bước tới định đóng cửa sổ, nhưng đúng lúc đó, ánh mắt cô chợt dừng lại.
Cửa sổ đối diện mở ra.
Cô hơi sững sờ.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Phù Tang với hình thái chân thực, hay phải nói... Yến Đông Nhạc.
Không còn là hồn thể mờ ảo như trước, bây giờ anh ta xuất hiện với bản thể rõ ràng, càng lộ rõ sự tồn tại mạnh mẽ của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hơi thở quanh người anh ta hỗn độn mà dày đặc—âm khí, linh khí, sát khí, mây tía—tất cả đan xen, quấn lấy nhau, không hề tương khắc, mà quỷ dị một cách hoàn hảo.
Anh ta che giấu quá nhiều bí mật.
Ngay lúc này, trong lòng Lê Kiến Mộc chợt dấy lên một cảm giác cảnh giác mãnh liệt.
Yến Đông Nhạc nhìn cô một lát, rồi bất ngờ ném hạt châu khắc hoa về phía cô.
Hạt châu rơi vào lòng Lê Kiến Mộc, còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy âm thanh "rầm" vang lên.
Anh ta đóng sầm cửa sổ.
Lực và âm thanh mạnh đến mức như thể muốn đập nát cả khung cửa.
Lê Kiến Mộc không tức giận.
Cô siết chặt hạt châu trong tay, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ đóng kín đối diện, trong ánh mắt ngập tràn suy tư.
Nửa đêm.
Kim Nghiêu xác nhận Lê Kiến Mộc đã ngủ say, lặng lẽ lướt qua cửa sổ, bay đến căn phòng đối diện.
Trong phòng Yến Đông Nhạc, ánh đèn bàn hắt ra một quầng sáng nhỏ.
Anh ngồi dưới đất, mắt dán chặt vào bức tường trắng trước mặt.
Trên đó, một hình ảnh xám đen được chiếu ra, tạo thành khung cảnh 360 độ không góc chết.
Kim Nghiêu chỉ có thể đứng trên bậu cửa sổ, nhìn vào trong, cất giọng trêu chọc:
"Chậc chậc, tôi còn tưởng anh sẽ trốn trong chăn mà khóc lóc đấy."
Yến Đông Nhạc không quay đầu, lạnh lùng đáp:
"Anh tưởng tôi là anh chắc?"
Anh ta lại tiếp tục dán mắt vào hình ảnh trên tường, giọng nói bình tĩnh nhưng kiên định:
"Cô ấy chỉ quên tôi thôi. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ nhớ lại."
Kim Nghiêu khẽ vỗ cánh, cố ý nói bằng giọng điệu tiếc nuối:
"Nhưng mà cô ấy đối xử với Lê Thanh Thanh rất tốt. Anh vất vả tìm cô ấy sớm như vậy, kết quả... Chậc chậc, có sớm hơn mấy ngày cũng chẳng thay đổi được gì."
Ngọn lửa nhỏ bùng lên trên đầu ngón tay Yến Đông Nhạc.
Anh quay sang nhìn Kim Nghiêu, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Kim Nghiêu lập tức giơ cánh lên, vội vàng nói:
"Nhưng mà cũng không hẳn như vậy! Anh không giống với Lê Thanh Thanh. Ràng buộc giữa hai người bọn họ không nằm ở ký ức, mà là ở trực giác. Đợi đến khi cô ấy nhớ lại anh, chắc chắn anh vẫn là người quan trọng hơn."