Tiêu Thành trừng mắt nhìn cha mình, có chút bất mãn:
"Cha à, con nuôi cha bao nhiêu năm nay, mới sai con làm có mấy chuyện mà đã trách con không kiên nhẫn? Con biết ngay là cha lúc nào cũng nói con bất hiếu mà!"
Người đàn ông đối diện hừ lạnh, dúi vào tay anh ta một chiếc lá cây:
"Địa chỉ này, con đi xem người trong đó thế nào. Nếu không có chuyện gì thì báo bình an cho ta, còn nếu có vấn đề thì con lo liệu giúp một chút."
"Ai vậy ạ?"
"Một người phụ nữ và một đứa bé."
Tiêu Thành cau mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ:
"Cha, chẳng lẽ... cha lén mẹ có tình nhân bên ngoài, còn có cả con riêng?"
"Tên nhóc thối tha này! Để xem ta có đánh c.h.ế.t con không!"
Lời còn chưa dứt, Tiêu Thành đã bị cha đuổi đánh vắt chân lên cổ mà chạy.
Đúng lúc ấy, anh giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên ghế, còn Tiêu Tề thì đang đưa cho anh một cốc nước.
"Đội trưởng Tiêu, anh gặp ác mộng sao?"
Tiêu Thành xoa trán, bất lực nói:
"Đừng nhắc nữa, ông cụ nhà em đúng là điên rồi. Mới hai ngày trước em vừa đến nghĩa trang đưa đồ cho ông ấy, giờ lại báo mộng. Mà có phải đợi đến đêm đâu, mới chợp mắt 10 phút đã thấy rồi!"
Tiêu Tề trầm ngâm một lát rồi hỏi:
"Anh có nghĩ là cha anh đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiêu Thành lắc đầu:
"Cha em qua đời nhiều năm rồi, có thể xảy ra chuyện gì nữa? Ở nghĩa trang liệt sĩ, chẳng lẽ có người đào mộ?"
Tiêu Tề khẽ lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì đó:
"Tối qua, anh gặp Lê đại sư rồi đúng không?"
Nhắc đến Lê Kiến Mộc, người đã cứu anh khỏi nữ thi, Tiêu Thành lập tức gật đầu:
"Đội trưởng Tiêu, cô ấy lợi hại thật! Có phải cô ấy chính là người tu tiên trong truyền thuyết không?"
Tiêu Tề bật cười:
"Cô ấy là Huyền Sư, chuyên về huyền học."
"Nếu vậy, có lẽ anh nên tìm cô ấy hỏi thử về chuyện cha anh liên tục báo mộng."
Dứt lời, Tiêu Tề nhận được cuộc gọi và rời đi.
Tiêu Thành vẫn còn chần chừ.
Cha anh ta báo mộng chỉ để đòi đồ, cũng không nói gì quan trọng, có khi nào chỉ là nhớ con trai mà thôi?
Lần sau đi, lần sau hỏi rõ rồi tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Miễn là cha anh ta đừng đánh anh ta nữa.
Nghĩ vậy, Tiêu Thành đứng dậy, vừa xoa cổ vừa nhăn nhó—sao đau như thật thế này?
Chợt, một chiếc lá rơi xuống từ người anh ta.
Trên phiến lá xanh biếc, mơ hồ có vài hàng chữ nhỏ ghi một địa điểm...
Buổi chiều tan học, Lê Kiến Mộc mới thấy tin nhắn của Tiêu Thành.
Cô cứ tưởng anh ta bị dọa sợ nên muốn mua bùa bình an, không ngờ lại nhờ giúp đỡ.
Nghe xong lời kể của Tiêu Thành, Lê Kiến Mộc nhớ đến đôi mắt lặng lẽ xuất hiện bên ngoài nghĩa trang liệt sĩ hôm trước, liền gật đầu đồng ý.
Tiêu Thành lái xe đến đón cô. Đó là một chiếc xe mini màu lam, nhìn khá đáng yêu.
Lê Kiến Mộc lần đầu tiên thấy loại xe này, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Tiêu Thành hơi ngượng ngùng giải thích:
"Mẹ tôi tham rẻ mà lại có tâm hồn thiếu nữ, mua xong lại không dám lái, nên tôi lấy dùng. Đại sư đừng để ý nhé."
Anh ta đã nghe Tiêu Tề kể rằng Lê Kiến Mộc rất lợi hại, tiếp xúc toàn nhân vật lớn, chắc chỉ ngồi siêu xe.
Nhưng không ngờ cô lại tò mò hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
"Tổng chưa đến 70 triệu. Tuy rẻ nhưng hơn đi bộ, có thể lái được là được."
Lê Kiến Mộc gật đầu:
"Đúng vậy."
Nhưng mà, ngoại hình cũng quan trọng.
Chiếc xe này nhìn khá đẹp.
Thậm chí còn đẹp hơn mấy chiếc trong gara nhà Lê gia.
Lại còn rẻ nữa.
Có thể mua.
Xác định xong, cô mới nhớ đến chuyện chính:
"Phiến lá cha anh đưa đâu?"
"Ở đây. Nhưng mà không hiểu sao địa chỉ trên lá biến mất rồi, hình như chỉ hiện được mười phút là mờ đi. Tôi nói thật đó, không lừa cô đâu."
Lê Kiến Mộc nắm chặt lá cây, cảm nhận âm khí nhàn nhạt bám trên đó, gật đầu:
"Tôi biết rồi. Anh còn nhớ địa chỉ chứ?"
"Nhớ rõ!"
Tiêu Thành nhanh chóng viết địa chỉ ra giấy, đưa cho cô.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
"Tôi từng đi qua nơi này rồi. Đó là một tiểu khu ở vùng ngoại ô, cách nghĩa trang liệt sĩ của cha tôi không xa lắm. Nhưng mà... khu đó khá xa và có chút loạn."