Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 353



Tiểu khu Lục Ảnh là một trong những khu dân cư đông đúc bậc nhất Bắc Thành. Dù diện tích nhỏ, nơi đây lại chen chúc hàng trăm ngàn con người, ngày ngày bôn ba giữa dòng đời hối hả. Mỗi sáng sớm, họ vội vã lên xe, vượt quãng đường dài đến trung tâm thành phố, làm việc cật lực để đóng góp vào sự phát triển của nơi này. Đến tối, họ lại kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về những căn phòng chật hẹp, nơi vừa là chốn dừng chân, vừa là nơi che chở linh hồn họ.

Chính vì tiền thuê rẻ, nơi đây thu hút vô số người lao động, nhưng cũng vì thế mà đủ loại người đổ về, làm nảy sinh không ít vấn đề xã hội. Tội phạm vặt, trộm cắp, gây sự, quấy rối—mọi thứ đều có. Môi trường sống không tốt, vệ sinh kém, những con hẻm nhỏ tối tăm, đầy rẫy mùi rác và hơi người.

Khi Lê Kiến Mộc và Tiêu Thành đến nơi, trời đã tối. Dọc theo con phố nhỏ trước khu dân cư, những dãy nhà tự xây san sát bật đèn sáng trưng. Các quầy hàng ven đường bày bán đủ loại thức ăn, hoa quả, và những món đồ lặt vặt, tạo nên không khí nhộn nhịp nhưng cũng đầy hỗn tạp.

"Địa chỉ này hơi khó tìm," Tiêu Thành cau mày nói.

Anh ta và Lê Kiến Mộc quyết định dừng lại hỏi đường một người đàn ông đứng bên lề đường.

Người kia nghe hỏi xong thì liếc nhìn họ đầy ẩn ý, sau đó chỉ về phía con hẻm tối om phía trước.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Cứ đi thẳng vào con hẻm này, đến tận tòa nhà cuối cùng, rồi rẽ phải lên cầu thang cao nhất."

"Cảm ơn."

Vừa nói xong, người kia bỗng bật cười cợt nhả: "Người anh em, chắc cậu không có nhiều tiền nhỉ? Tôi khuyên cậu đừng tìm người đàn bà đó. Cô ta kiêu lắm, ai nghèo là không tiếp đâu."

Tiêu Thành khựng lại, nhíu mày: "Anh hiểu lầm rồi."

"Ha ha, còn giả vờ làm gì! Đều là đàn ông, tôi hiểu mà. Không cần giấu giếm."

Nếu không vì đang khoác áo cảnh sát, chắc Tiêu Thành đã tung một cú đ.ấ.m vào mặt gã này. Anh ta nén giận, quay sang Lê Kiến Mộc: "Hỏi xong rồi, đi thôi."

Hai người bước vào con hẻm nhỏ. Gã đàn ông phía sau vẫn còn buông một câu đầy ám muội: "Dẫn theo bạn gái đi tìm gái à? Haha, giới trẻ bây giờ đúng là biết chơi."

Ngõ nhỏ chật chội và tối tăm. Đèn đường hỏng, chỉ có ánh sáng lập lòe từ những chiếc đèn lồng đỏ treo trên tầng năm xa xa. Tiếng chó sủa, tiếng cha mẹ quát tháo con cái, tiếng đàn ông say xỉn gào thét, tất cả hòa trộn thành một bản nhạc hỗn loạn của khu dân cư này.

Trong đám âm thanh ấy, một tiếng gõ cửa đầy bực bội vang lên giữa hành lang nhỏ hẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Chắc là tòa nhà này." Tiêu Thành nhìn về phía trước, nơi có một gã đàn ông đang hùng hổ đập cửa.

"Mở cửa! Nhanh lên! Đừng có giả vờ ngây thơ với tao! Tao có tiền đây, mở cửa ngay, nếu không đừng trách tao không khách sáo!"

"Tôn Đan Đan! Tao biết cô ở trong đó, đừng hòng trốn! Ngoan ngoãn mở cửa ra hầu hạ ông đây đi!"

Cùng với lời chửi rủa là một cú đá mạnh vào cánh cửa.

Tiêu Thành và Lê Kiến Mộc nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều lạnh xuống.

Tiêu Thành bước lên, giọng trầm xuống: "Anh đang làm gì vậy? Giữa đêm khuya đá cửa nhà người ta làm gì?"

Gã đàn ông quay đầu lại, nhìn Tiêu Thành một lượt, sau đó cười khẩy: "Ồ, cậu cũng đến để ngủ với con đàn bà này à? Không được đâu! Tao đến trước, tối nay tao chơi trước, mày cút đi!"

Tiêu Thành đen mặt, lạnh lùng rút từ túi ra một tấm thẻ, giơ lên trước mặt gã đàn ông.

"Cảnh sát!"

Gã đàn ông sững sờ, nheo mắt nhìn tấm thẻ một lúc lâu, xác nhận nó không phải giả thì lập tức co rúm lại, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

"Đồng chí cảnh sát, tôi… tôi đâu có làm gì! Tôi vẫn chưa vào nhà mà!"

Tiêu Thành hừ lạnh: "Vậy thì cút ngay! Hoặc là theo tôi về đồn một chuyến!"

"Dạ dạ dạ! Tôi đi ngay!"

Vừa rồi còn hống hách, giờ gã đàn ông đã biến thành con ch.ó cụp đuôi, vội vàng rời khỏi hành lang.

Nhìn bóng lưng gã khuất dần, Tiêu Thành bực bội lẩm bẩm: "Đúng là thứ chỉ biết ức h.i.ế.p kẻ yếu! Lúc hung hăng thì to mồm, thật sự gặp chuyện thì chạy nhanh hơn ai hết."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com