Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 354



Lê Kiến Mộc thản nhiên nói:

"Xu lợi tị hại là bản tính của con người."

Tiêu Thành hừ một tiếng, giọng đầy khinh thường:

"Nhưng tôi chướng mắt loại người như vậy."

Lê Kiến Mộc khẽ cười. Một cảnh sát trẻ tuổi, chính trực và trọng nghĩa.

Cô nhìn về phía cánh cửa trước mặt:

"Gõ cửa đi."

Tiêu Thành bước lên, gõ vài tiếng. Nhưng bên trong vẫn không có phản hồi.

Anh ta cau mày:

"Không chừng trong nhà không có ai?"

Lê Kiến Mộc lắc đầu, tiến lên, chủ động gõ cửa, giọng nói dịu dàng hơn:

"Chào cô, bên trong có ai không? Chúng tôi là người của cục cảnh sát."

Vẫn không có động tĩnh.

"Chào cô?"

"Chúng tôi có thể mở cửa sổ nói chuyện không?"

Gió nhẹ thổi qua, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động. Phía sau lớp rèm, một người phụ nữ gầy gò ngồi cuộn tròn trên bậu cửa, đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn về phía cửa ra vào.

Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Ngay cả cảnh sát cũng dám giả mạo sao?

Cũng phải thôi, đám người đó còn chuyện gì mà không dám làm?

Bỗng nhiên, điện thoại cô rung lên.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nhìn thấy cái tên trên màn hình, đôi mắt vốn vô thần của cô lập tức hiện lên sự sợ hãi và oán hận.

Cô run rẩy ấn nghe.

Một giọng nam tự cao tự đại vang lên:

"Tôn tiểu thư, dạo này có khỏe không?"

Cô nghiến răng, gằn từng chữ:

"Chung Thần, anh sẽ không được c.h.ế.t tử tế đâu!"

Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó bật cười chế nhạo:

"Tôi có c.h.ế.t tử tế hay không thì không biết, nhưng nếu cô còn ngoan cố như vậy, người c.h.ế.t trước chắc chắn là cô."

"Cô nên nghĩ cho kỹ, tôi có cả vạn cách để đối phó với cô. Hiện tại mới chỉ là khai vị thôi. Đôi mắt đó, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi!"

"Anh nằm mơ đi!" Cô nghiến răng hét lên.

Chung Thần bật cười lạnh lùng, rồi dập máy.

Tôn Đan Đan cầm chặt điện thoại, ngồi thẫn thờ rất lâu.

Làm sao bây giờ? Hình như thật sự không còn đường thoát…

Bỗng nhiên, trên nhóm chat Q xuất hiện một tin nhắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Cô chuẩn bị xong chưa? Tôi đã liên hệ với truyền thông."

Nhìn chằm chằm vào avatar đen kịt của đối phương, Tôn Đan Đan cắn môi.

Cô tắt giao diện chat, mở Weibo.

Vô số tin nhắn chửi rủa tràn ngập bình luận, khiến ứng dụng bị đơ mất vài giây.

Ba phút sau, cô mới có thể mở trang cá nhân.

Cô đã cài đặt chế độ hẹn giờ đăng bài. "Di thư" viết sẵn, đúng 9 giờ tối sẽ tự động đăng lên.

Đồng thời, người trong nhóm chat kia sẽ giúp liên hệ truyền thông, lan truyền tin tức.

Một sự kiện chấn động như vậy, nhất định sẽ khiến mọi người chú ý đến cô, đúng không?

Vậy thì, Tiểu Khâu cũng sẽ được quan tâm, đúng không?

Khóe môi cô khẽ cong lên, tựa như nhẹ nhõm hơn.

Tay cô buông lỏng, điện thoại rơi xuống khỏi cửa sổ.

Cô không nhìn thấy, trên màn hình điện thoại, nhóm chat Q vẫn đang điên cuồng nhấp nháy.

Đột nhiên, Lê Kiến Mộc cảm nhận được một luồng tử khí và âm khí mãnh liệt đánh úp lại. Sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Không ổn!

Cô nhấc chân, đá tung cửa.

Đúng lúc đó, cô thấy một bóng người lao ra ngoài cửa sổ.

Không kịp suy nghĩ, cô lập tức vươn tay. Một dải lụa trắng như ánh trăng bay ra từ lòng bàn tay cô, nhanh chóng quấn lấy người phụ nữ đang rơi xuống.

Lê Kiến Mộc và Tiêu Thành lao ra ban công, căng thẳng nhìn xuống.

Chỉ còn chưa đầy một mét nữa, người phụ nữ đã có thể chạm đất…

Nhưng may mắn, dải lụa đã kịp đỡ cô lại.

Mười phút sau, trong phòng sáng trưng ánh đèn.

Lê Kiến Mộc và Tiêu Thành ngồi trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, nhìn Tôn Đan Đan có phần lúng túng và co quắp trước mặt.

Trên bàn đặt tấm thẻ cảnh sát của Tiêu Thành.

Tôn Đan Đan cúi đầu, giọng áy náy:

"Xin lỗi, tôi không biết anh là cảnh sát thật…"

Lê Kiến Mộc chăm chú quan sát cô gái trước mặt.

Diện mạo thanh tú, cơ thể gầy yếu, tuổi tác khoảng hơn 20.

Nhìn tướng mạo, có thể thấy cha mẹ đã mất, không còn thân thích nương tựa.

Bản thân không phải mệnh đại phú đại quý, nhưng tính cách thiện lương, biết báo đáp ân tình.

Theo vận mệnh, đáng lẽ năm nay cô ấy sẽ gặp được chính duyên…

Lê Kiến Mộc liếc nhìn sang Tiêu Thành bên cạnh.

Ừm, chính là người này.

Vậy thì, cô ấy không có tướng tự sát.

Thông thường, khi một người có ý định tự tử nhưng trên mặt không có tướng chết…

Chứng tỏ, có thế lực nào đó đã nhúng tay vào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com