Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 379



Lê Thanh Thanh im lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó chậm rãi hỏi: “Ta… thật sự có thể g.i.ế.c nó sao?”

Hệ thống lập tức trấn an:

“Có tôi ở đây, cô yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không để ký chủ mất mạng.”

Lê Thanh Thanh không nói gì.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Nghĩ đến gương mặt quỷ chồng chéo mà cô nhìn thấy ban ngày, cô lại càng rối bời.

Hệ thống tiếp tục thuyết phục:

“Lê Thanh Thanh, người tu luyện vốn có trách nhiệm trừ hại cho dân. Hiện giờ cô có năng lực, diệt trừ quỷ quái là bổn phận hàng đầu. Chẳng lẽ cô muốn để mặc nữ quỷ kia tiếp tục hại người sao?”

Lê Thanh Thanh mím môi, ánh mắt lóe lên một tia kiên quyết:

“Vậy ngươi nói đi, phải làm thế nào?”

“Phải hành động theo hoàn cảnh. Chúng ta tìm cơ hội, tối nay dụ cô ta đến Cổ Thành.”

Trong đầu Lê Thanh Thanh, một vị trí sáng lên trên bản đồ.

Cách đó một bức tường, Lê Kiến Mộc hơi nhíu mày.

Cô đã niệm thuật pháp lên người Lê Thanh Thanh, giúp mình có thể nghe thấy giọng của hệ thống, nhưng không thể nhìn thấy bản đồ hay biết chính xác vị trí mà hệ thống nhắc đến.

Cô cần phải đi theo.

Tối đó, do đoàn làm chương trình quay phim xong khá muộn nên không ai sắp xếp thêm nhiệm vụ gì khác.

Lê Vấn Bắc vừa hoàn thành một đoạn quay tư liệu thì lén lút mò vào phòng của Lê Kiến Mộc.

“Mộc Mộc, ở đây thế nào? Em quen chưa?”

Lê Kiến Mộc đang vẽ bùa, liếc mắt nhìn anh trai mình một cái. Thấy anh ta rón rén đóng cửa lại như đang làm chuyện mờ ám, cô chậm rãi rời mắt, nhàn nhạt nói:

“Anh lén lút như vậy, càng làm người ta nghi ngờ hơn đấy.”

“Anh cũng đâu muốn vậy, nhưng mà Văn Nhân bám người quá trời! Gần mười giờ rồi mà vẫn nhắn tin hỏi anh có muốn ra ngoài ăn khuya không, còn bảo sẽ đến phòng anh tìm anh. Điên rồi đúng không?”

Lê Kiến Mộc dừng bút, cười chế giễu:

“Tuy nói người và quỷ khác đường, nhưng chẳng phải có người từng bảo rằng nếu gặp được chân ái thì sẽ không hối hận sao? Trước đây anh mê cô ta như điếu đổ, bây giờ biết cô ta là quỷ liền lập tức chạy mất dép à?”

Lê Vấn Bắc làm động tác cầu xin tha mạng:

“Ai da, chị gái ơi, chị gái ruột của em, đừng chọc anh nữa mà! Em nghĩ anh không nhận ra à? Người hiện tại và Văn Nhân trước kia tuyệt đối không phải cùng một người. Không thì làm sao có thể thay đổi nhiều đến vậy?”

Lê Kiến Mộc mỉm cười nhưng không đáp.

Lê Vấn Bắc dò xét:

“Vậy… thật sự không phải Văn Nhân lúc trước sao?”

“Bị nữ quỷ nhập vào rồi, đương nhiên không thể coi là Văn Nhân trước kia nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Vấn Bắc lẩm bẩm:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

“Hèn gì trước đây cô ấy lạnh nhạt với anh, giờ lại nhiệt tình đến mức chỉ thiếu điều muốn nhảy thẳng vào chăn anh…”

Vừa dứt lời, nhận ra bản thân đang nói chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ, anh ta lập tức nuốt nước bọt, vội vàng chữa cháy:

“Ách, coi như anh chưa nói gì đi. Em còn nhỏ mà, không nên nghe mấy lời này!”

Nếu để ba mẹ biết anh ta nói linh tinh trước mặt em gái, chắc chắn sẽ bị mắng té tát mất!

Lê Vấn Bắc bỗng dưng rùng mình, có vẻ như ý thức được điều gì đó. Anh ta thấp giọng nói:

“Haizz… Anh có linh cảm nữ quỷ kia chính là fan cuồng của anh. Biết đâu mỗi đêm cô ta đều trèo cửa sổ qua phòng anh thì sao? Chắc chắn có âm mưu gì đó! Hay là tối nay anh ngủ nhờ phòng em một đêm đi? Em cứ yên tâm, anh ngủ trên sô pha là được.”

Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:

“Không cần, anh ngủ giường đi. Buổi tối em có việc phải làm.”

Đôi mắt của Lê Vấn Bắc sáng lên:

“Chuyện gì thế?”

Lê Kiến Mộc còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên dừng lại, lắng tai nghe ngóng.

Anh ta thấy cô phản ứng như vậy thì cũng nín thở, khẽ hỏi:

“Bên ngoài có chuyện gì sao? Em nghe thấy gì à?”

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng mở cửa một khe hở nhỏ.

Trong nháy mắt, Lê Vấn Bắc cũng nhìn theo, vừa kịp thấy trước cửa phòng mình có một người phụ nữ đang đứng đó.

Cô ta ăn mặc khá hở hang, mái tóc xoăn dài buông lơi trên bờ vai trắng nõn. Dưới ánh đèn hành lang, làn da trông càng thêm mê hoặc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Cốc cốc cốc.”

“Vấn Bắc, anh có ở trong đó không? Mở cửa cho em đi.”

“Vấn Bắc, sao anh không nghe điện thoại của em?”

Lê Kiến Mộc liếc nhìn anh trai.

Lê Vấn Bắc vội rút điện thoại ra, phát hiện mình để chế độ im lặng, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Văn Nhân.

Anh ta lập tức tắt chuông, không dám lên tiếng.

Bên ngoài, Văn Nhân vẫn nhỏ nhẹ năn nỉ một lúc. Nhưng không nhận được hồi đáp, khuôn mặt cô ta dần trở nên méo mó, kiên nhẫn cạn sạch.

Bất chợt—

“RẦM RẦM RẦM!”

Cô ta đập cửa mạnh hơn, giọng nói cũng the thé hơn hẳn.

“Lê Vấn Bắc! Anh mau mở cửa cho em! Nếu không thì đừng trách em đăng ảnh chụp những tin nhắn anh gửi em lên mạng!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com