Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 397



Nhưng đi được mười bước, cô bất chợt dừng lại, quay đầu rồi đổi hướng khác.

Đi thêm vài bước, cô lại thấy không đúng, thế là lại đổi hướng lần nữa.

Cứ thế, cô loanh quanh trong một phạm vi nhỏ, giống như một con thú nhỏ đang đánh hơi điều gì đó.

Lê Vấn Bắc cau mày.

Một khách mời ngồi gần đó cũng nhận ra hành động kỳ lạ của Lê Thanh Thanh, không nhịn được mà hỏi:

"Vấn Bắc này, em gái cậu đang biểu diễn nghệ thuật hành động kiểu mới à?"

"Không phải, chắc là ăn nhiều quá nên đi lại một chút cho tiêu bớt." Lê Vấn Bắc xoa cằm, thản nhiên đáp.

Bất chợt, ánh mắt anh ta dừng lại ở một góc khuất phía bắc.

Lê Thanh Thanh đang đi về phía một cánh cửa nhỏ, nằm ẩn giữa những bức tường cũ kỹ.

Ban đầu, anh ta chỉ nhìn lơ đãng, nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ôi má ơi!"

Lê Kiến Mộc!

Cô đến đây từ lúc nào?

Lẽ nào Lê Thanh Thanh thật sự tìm ra cô ấy?

Năng lực cảm ứng giữa song sinh là thứ gì thế chứ?

Lê Vấn Bắc không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao nhanh về phía đó.

Lúc này, Lê Kiến Mộc đang đứng quay lưng về phía bọn họ, bình tĩnh trò chuyện với những linh hồn trú ẩn sau cánh cửa nhỏ.

"Lúc trước, khi tiệm cầm đồ còn mở, chúng tôi không dám đến gần nơi này." Một linh hồn lên tiếng, giọng nói mang theo chút sợ hãi. "Nghe nói, nếu chẳng may chạm mặt tà tu, sẽ bị kéo đi luyện tà công cho bà ta. Vì vậy, Cổ Thành chính là nơi có ít âm khí nhất. Nhưng sáng nay, nghe tin tà tu kia đã bị Huyền Sư g.i.ế.c chết, hơn nữa tối nay còn có pháo hoa sắt, nên chúng tôi mới dám đến đây chơi một chút."

"Đúng vậy, đại sư!" Một con quỷ khác vội vàng phụ họa. "Chúng tôi thật sự không có ý làm hại ai. Chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt mà thôi. Đứa bé nhà tôi mất khi mới ba tuổi, nó chưa từng được thấy pháo hoa sắt lần nào..."

Một nhà ba quỷ đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy khẩn thiết.

Họ đều là những cô hồn dã quỷ lang thang gần đây. Trước kia, bọn họ không dám bén mảng tới khu vực này. Nay, sau khi bà chủ tiệm cầm đồ chết, cuối cùng họ cũng có cơ hội ghé thăm Cổ Thành.

Nhưng không ai ngờ rằng, vừa mới xuất hiện đã bị Huyền Sư bắt gặp.

Đã vậy, lại còn đúng lúc con gái họ đang giơ tay giành kẹo của một đứa trẻ sống.

Haizz…

Chẳng lẽ lại bị thu phục tại đây? Hoặc tệ hơn là bị đưa xuống địa phủ?

Họ mới được làm một gia đình mấy năm thì chết, nếu xuống địa phủ sẽ chẳng còn cơ hội ở bên nhau nữa. Vậy nên, họ thà làm cô hồn dã quỷ thêm một thời gian.

Lê Kiến Mộc lặng lẽ quan sát ba linh hồn trước mặt, trầm giọng hỏi:

"Nói cách khác, các người hoàn toàn không biết gì về tà tu ở tiệm cầm đồ kia?"

"Không biết!" Một trong ba con quỷ lắc đầu. "Chúng tôi đã c.h.ế.t hơn hai năm rồi, mà tiệm cầm đồ kia đã tồn tại từ rất lâu trước đó. Khi mới qua đời, chúng tôi nghe mấy con quỷ hàng xóm cảnh báo rằng, tuyệt đối không được đến Cổ Thành, đặc biệt là vào giờ Tý.

Tiệm cầm đồ đó chính là nơi chuyên lừa người g.i.ế.c quỷ. Cả nhà tôi đều nhát gan, chỉ dám nghe đồn đại, chứ không bao giờ dám đến gần. Tà tu kia trông như thế nào, chúng tôi cũng chưa từng thấy, mọi chuyện đều là nghe quỷ hàng xóm kể lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Kiến Mộc suy tư một lát, rồi hỏi tiếp:

"Các người có thể dẫn tôi đi gặp quỷ hàng xóm kia không?"

Hai quỷ trưởng thành liếc nhìn nhau, rồi quay lại gật đầu:

"Được!"

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào mặt cô bé nhỏ.

Cô bé lập tức giật mình, sợ sệt lùi về phía sau, hoàn toàn khác với dáng vẻ nghịch ngợm lúc nãy khi cố giành kẹo của người khác.

Ngón tay của Lê Kiến Mộc khựng lại một chút.

Rồi cô mở lòng bàn tay ra.

Bên trong là một viên kẹo nhỏ.

Đôi mắt cô bé lập tức sáng rực.

"Cầm đi."

Cô bé do dự liếc nhìn cha mẹ một cái, rồi mới cẩn thận nhận lấy viên kẹo.

Lê Kiến Mộc thu tay về, gật đầu với hai linh hồn trưởng thành: "Đi thôi."

Vừa mới định bước đi, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau.

"Đi đâu thế, Lê Kiến Mộc!"

Lê Kiến Mộc quay lại, thấy Lê Thanh Thanh đang khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn mình đầy giận dữ, cứ như một con ếch xanh sắp nhảy xổ tới.

Lê Kiến Mộc hơi sững sờ: "Em..."

Cô còn chưa kịp hỏi làm sao Lê Thanh Thanh biết mình ở đây, thì đã thấy ánh mắt cô ấy lướt qua ba con quỷ đứng bên cạnh.

Lập tức, cô vỗ trán.

Quên mất!

Lê Thanh Thanh đến gần cô là sẽ nhìn thấy quỷ!

Lê Thanh Thanh thấy hành động của cô, lập tức cười lạnh: "Tiểu Lê đại sư cũng có ngày quên mất chuyện sao?"

Lê Kiến Mộc chớp mắt, thản nhiên đáp: "Chị vừa vặn nhận một vụ ở Nam Thành. Trùng hợp thật, các em cũng ở đây quay chương trình à?"

Lê Vấn Bắc ở phía sau lập tức phụ họa: "Ừm, đúng đúng! Đúng là quá trùng hợp luôn!"

Lê Thanh Thanh hừ nhẹ: "Đúng vậy, trùng hợp thật đấy. Trùng hợp đến mức ở cùng một khách sạn. Trùng hợp đến mức còn đi cùng một chuyến bay, đúng không?"

Lê Kiến Mộc: "..."

Lê Vấn Bắc: "..."

Bị bắt tại trận, Lê Vấn Bắc không còn cách nào khác, đành giả ngây:

"Không phải… nhưng làm sao em biết được?"

Lê Thanh Thanh khoanh tay, híp mắt nhìn chằm chằm Lê Kiến Mộc:

"Em thấy Văn Nhân."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com