Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 45



Cô đang định quay người rời đi thì từ bên trong cửa, một cậu bé chập chững chạy ra.

Cậu nhóc trông rất khỏe mạnh, hai má phúng phính, trên tay còn cầm một túi nhỏ.

“Cha!”

Nụ cười xã giao trên mặt ông chủ lập tức trở nên chân thật hơn nhiều.

Ông ta vội vàng bước ra, cúi xuống bế cậu bé lên: “Sao con lại chạy ra đây?”

“Cha, kẹo, ăn, ăn.” Cậu bé giơ túi trong tay lên, bên trong là mấy viên kẹo sữa.

Nụ cười của ông chủ càng thêm dịu dàng.

Lê Kiến Mộc không vội rời đi nữa.

Cô quan sát cậu bé, rồi đột nhiên lên tiếng: “Ông chủ, tôi biết xem tướng. Để tôi xem thử cho con trai ông nhé?”

Nụ cười trên mặt ông chủ thoáng chùng xuống.

Ông ta siết chặt cậu bé trong tay, giọng điệu hờ hững: “Không cần, tôi không tin mấy chuyện đó.”

Tuy mở cửa hàng nhang đèn, nhưng ông chủ lại không tin vào huyền học.

Lê Kiến Mộc liếc nhìn cậu bé bên cạnh ông ta, trên mặt đứa trẻ có luồng khí đen nhè nhẹ lan ra. Cô trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng:

"Nhưng mà đứa nhỏ này đã lây dính tà ám."

Sắc mặt ông chủ lập tức sa sầm, giọng đầy khó chịu:

"Cô còn trẻ mà sao tâm tư lại ác độc như vậy? Trù ẻo ai thế?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Tôi là Huyền Sư, có thể tính ra được, chứ không phải đang nguyền rủa."

Ông chủ cười mỉa, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét:

"Được rồi, mấy người làm nghề Huyền Sư các cô, có ai mà không phải kẻ lừa đảo?"

Ông ta ngừng một chút, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn:

"Năm đó cũng có một kẻ gọi là 'đại sư' đoán mệnh cho cha tôi. Ông ta nói cha tôi năm tám mươi sáu tuổi sẽ gặp một kiếp nạn, cha tôi nghe xong liền cho rằng mình có thể sống đến tám mươi sáu, vui vẻ đem cả gia sản đưa cho lão ta. Kết quả thì sao? Không lâu sau, cha tôi mất. Lúc ấy ông ấy mới chỉ năm mươi sáu tuổi!"

Ánh mắt ông ta tối lại, dường như nhớ về chuyện cũ.

"Lúc đó tôi còn đang đi học, mẹ lại bệnh nặng nằm viện, cái gã 'huyền học đại sư' kia thì lừa sạch tài sản trong nhà. Khiến mẹ con tôi suýt c.h.ế.t đói."

Ông ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt sắc bén:

"Cô nói xem, loại người như vậy có đáng tin không? Đừng nói là tôi ghét bỏ, nếu không phải trời xui đất khiến, tôi cũng chẳng muốn mở cái cửa hàng nhang đèn này."

Lê Kiến Mộc không vội phản bác, chỉ chăm chú quan sát ông chủ một lúc rồi chậm rãi nói:

"Nói một cách nghiêm khắc, vị huyền học sư kia cũng không nói sai."

Ông chủ cười khẩy:

"Cô lại đang nói linh tinh gì thế?"

"Phần mộ tổ tiên nhà ông sập rồi."

Hai người gần như cùng lúc lên tiếng.

Ông chủ sững sờ, vẻ mặt lập tức trầm xuống:

"Cô vừa nói gì?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com