Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 47



Ông ta rất chắc chắn, những người mà mình coi là anh em đều là bằng hữu thật sự, tuyệt đối không thể có chuyện như cô nói.

Lê Kiến Mộc không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng ông ta.

Cậu bé ngoan ngoãn ôm kẹo gặm, đôi mắt to tròn, trong veo như nước, tò mò nhìn cô nhưng không hề sợ hãi.

Cô khẽ vẫy tay.

Bé trai lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi lòng Trương Siêu, chạy đến trước mặt Lê Kiến Mộc.

“Bé ngoan!”

Trương Siêu chỉ kịp gọi một tiếng, đã thấy con trai mình vui vẻ nhào vào lòng cô gái xa lạ.

Cậu bé cười khanh khách, đưa que kẹo trong tay lên trước mặt Lê Kiến Mộc.

“Chị, kẹo, ăn kẹo...”

Khóe miệng Lê Kiến Mộc hơi cong lên.

“Chị không ăn, bé ngoan ăn đi.”

Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, rồi chạm vào vạt áo của nhóc con.

Cảm nhận được động tác của cô, cậu bé ngước lên, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ nghi hoặc.

“Chị, chị?”

Không đáp lại, lòng bàn tay Lê Kiến Mộc lặng lẽ tụ linh khí, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu cậu bé.

Một làn hơi thở xám đen, người thường không thể thấy, bị tan biến ngay lập tức.

Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Trương Siêu vang lên đầy cảnh giác:

“Cô làm gì thế?”

Trực giác mách bảo ông ta có điều không ổn. Không chút do dự, ông ta lập tức bế con trai lại, ôm chặt trong lòng, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm Lê Kiến Mộc.

“Ông chủ Trương, đừng hoảng hốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Kiến Mộc mở bàn tay, để lộ một hạt châu xanh biếc, trên bề mặt còn khắc hoa văn phức tạp.

Trương Siêu thoáng sững sờ.

Ông ta không nhìn rõ cô lấy ra thứ này bằng cách nào. Chỉ thấy cô vừa rồi chỉ vỗ nhẹ mấy cái, lực tay không mạnh, quần áo con trai ông cũng chẳng hề xô lệch, vậy mà lại moi ra một viên hạt châu từ trên người thằng bé?

Hơn nữa…

Ánh mắt Trương Siêu dừng trên viên châu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Giọng ông ta có chút khô khốc:

“Thứ này… có gì không đúng sao?”

Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:

“Đây là đồ chôn cùng người c.h.ế.t đột tử.”

Sắc mặt Trương Siêu lập tức tái mét.

"Chuyện này không thể nào! Thứ này vốn không phải đồ cổ, rõ ràng chỉ là điêu khắc giả cổ, loại này lưu hành cũng hơn mười năm rồi."

"Đúng vậy, nhưng điều đó không ngăn cản việc nó từng được nuôi dưỡng ở mộ địa suốt năm năm."

Lê Kiến Mộc xoay xoay hạt châu trong tay, giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến Trương Siêu cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Ông là cha của đứa bé, hẳn phải biết rất rõ. Từ khi tiếp xúc với thứ này, con trai ông thường xuyên bị bệnh, đúng không?"

Trương Siêu cứng đờ người, hô hấp hơi gấp gáp, nhưng không nói gì.

Ông ta và vợ kết hôn muộn, có con cũng không dễ dàng, vì vậy luôn xem đứa trẻ như bảo bối mà cẩn thận chăm sóc. Con trai chỉ cần ho một tiếng hay sốt nhẹ thôi, ông ta đều là người lo lắng đầu tiên. Dĩ nhiên, ông ta rất rõ, khoảng thời gian này bé ngoan đúng là hay đau ốm liên miên.

Thấy phản ứng này, Lê Kiến Mộc biết mình nói đúng.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cô cầm hạt châu lên, ngắm nghía một chút rồi hỏi:

"Ông còn nhớ thứ này từ đâu mà có không?"

Vẻ mặt Trương Siêu hơi hoảng hốt, như nhớ về điều gì đó xa xăm.

"Nhớ chứ… Đây là quà sinh nhật của con trai tôi, một người bạn đã tặng cho nó. Bé ngoan đặc biệt thích thứ này."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com