Hơn nữa, cô có thể dùng thuật pháp giữ linh hồn anh ta không tan biến, nhưng lại chẳng thể đảm bảo thân thể anh ta vẫn còn nguyên vẹn. Nếu bị người ta mai táng rồi, vậy phải làm sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi phát sầu.
Sinh hồn nam thấy cô như vậy thì cũng không trêu đùa nữa, rất biết điều nhanh chóng chui vào trong hạt châu khắc hoa. Trước khi biến mất, anh ta còn thấp giọng nói một câu cảm ơn.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Kiến Mộc thở dài, cầm một sợi dây xuyên qua viên châu rồi đeo lên cổ. Sau đó, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc cần thiết cho ngày mai đến trường.
"Có phải trong khoảng thời gian sắp tới, chúng ta sẽ ngày ngày chung sống không?"
"Ừ."
Sinh hồn nam trầm ngâm một lát, rồi nghiêm túc nói:
"Vậy cô đặt tên giúp tôi đi. Không có tên, cứ cảm thấy kỳ lạ."
Lê Kiến Mộc thoáng bất ngờ: "Tôi đặt cho anh á?"
"Đúng vậy! Cô đặt đi!" Anh ta gật đầu chắc chắn.
Cô nhìn gương mặt đối phương, suy nghĩ một lúc, bỗng trong đầu xuất hiện hai chữ—Phù Tang.
"Đông hữu phù tang, nhật xuất chi xử. Anh là sinh hồn, không thể gặp ánh sáng. Vậy gọi là Phù Tang đi."
"Phù Tang…"
Người đàn ông nhẹ giọng lặp lại hai lần, rồi bất chợt cười, ánh mắt sáng ngời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Được! Vậy cứ gọi tôi là Phù Tang đi!"
Sáng hôm sau, Lê Kiến Mộc cùng Triệu Cương kéo theo hai vali lớn đến trạm xe khách.
Đồ của cô không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo mùa hè đơn giản, vốn dĩ chỉ định mang theo một túi xách nhỏ. Nhưng Triệu Cương không biết đào đâu ra một đống đồ ăn vặt với đồ uống, chất đầy hai cái vali, còn nặng đến mức cô kéo đi mà suýt trẹo tay.
Lê Kiến Mộc chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ im lặng bước đi.
Hai người đi bộ đến trạm vận chuyển hành khách. Bắc Thành là một thành phố lớn, trạm vận chuyển này mỗi ngày đều đông đúc, người đến kẻ đi tấp nập. Mỗi năm vào khoảng thời gian này, các trường đại học ở Bắc Thành đều cử người đến sân bay, ga tàu hỏa và trạm xe để đón tân sinh viên.
Lê Kiến Mộc và Triệu Cương không tốn quá nhiều công sức đã tìm được khu vực tập trung xe bus của các trường đại học. Trước mỗi chiếc xe đều có tấm bảng ghi tên trường, tìm kiếm vô cùng thuận tiện.
Lê Kiến Mộc có ngoại hình ưa nhìn, dù ăn mặc đơn giản vẫn không che giấu được khí chất đặc biệt. Cộng thêm việc cô và Triệu Cương kéo theo vali lớn nhỏ, nhìn qua đã biết là tân sinh viên.
Quả nhiên, vừa đến gần, các anh chị khóa trên liền nhiệt tình chào hỏi:
"Bạn học, cậu là sinh viên trường chúng tôi sao?"
"Bạn học, bạn học! Cậu học ở trường đại học nào thế?"
Triệu Cương nhìn quanh, chủ động hỏi:
"Chào anh, xin hỏi xe của đại học Bắc Thành ở đâu ạ?"
"Bắc Thành?"
Bốn chữ này vừa thốt ra, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn sang, trong đó không thiếu sự hâm mộ.
Đại học Bắc Thành là trường danh giá bậc nhất trong nước, ai có thể thi đậu vào đây đều là nhân tài xuất sắc từ khắp các tỉnh thành.
"À à! Bên này! Đàn em, xe của đại học Bắc Thành ở bên này... Ủa?"
Giọng nói nhiệt tình bất giác ngưng bặt. Người vừa gọi đang định đưa tay ra hiệu, nhưng khi thấy rõ gương mặt Lê Kiến Mộc, anh ta ngây người trong chốc lát.
Lê Kiến Mộc cũng sững lại một giây, sau đó mới gật đầu chào: