Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 52



Chu Soái nhìn cô, lúng túng gãi đầu, cảm giác có chút không tự nhiên. Ban đầu, anh ta còn tưởng mình nhận nhầm người. Nhưng ánh mắt cô vẫn bình thản như cũ, khiến anh ta suýt nữa nghĩ bản thân đang hoa mắt.

"Chào... Chào em! Em là... Là người đó... Người đó đúng không?"

Lúc xem phát sóng trực tiếp, Chu Soái có thể thoải mái gọi "đại sư". Nhưng bây giờ, khi đứng đối diện với người thật – một cô gái trẻ tuổi hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều, từ ngữ này bỗng trở nên nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt ra nổi.

Lê Kiến Mộc gật đầu, bình tĩnh hỏi:

"Đàn anh viết xong luận văn chưa?"

Chu Soái thoáng sửng sốt. Luận văn?

Không thể nào nhầm được nữa.

Chắc chắn đây là streamer huyền học kia!

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"À... Còn chưa xong. Hai ngày nay không có tâm trạng viết, nhân tiện đàn em khóa dưới có việc nên anh đến giúp tiếp đón tân sinh viên. Mà em thì sao, em đến từ đâu thế?"

"Công trường."

"Hả?"

Chu Soái nhất thời chưa kịp phản ứng.

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta, có chút khó hiểu:

"Không phải anh từng xem phát sóng trực tiếp của em sao? Em đi từ công trường cách đây một kilomet tới, bắt xe bus của trường, như vậy còn tiết kiệm được hai tệ."

Chu Soái: "..."

Đại sư thật sự nghèo đến mức phải tiết kiệm từng đồng lẻ sao?

Triệu Cương liếc mắt nhìn Chu Soái, tò mò hỏi:

"Tiểu Lê, em quen cậu ta à?"

Lê Kiến Mộc gật đầu:

"Cũng coi như là vậy. Trước đây từng có tiếp xúc qua mạng."

"Ồ, ra vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chu Soái lập tức nhiệt tình:

"Anh là anh trai của đàn em đúng không? Vali này để em xách giúp cho."

Triệu Cương lắc đầu, cười cười:

"Cậu không xách nổi đâu."

"Sao lại không xách nổi? Em tập gym nhiều năm, chút vali này có là gì..."

Chu Soái nói xong, dứt khoát cúi người nhấc vali mật mã lên—

"Ôi trời!!"

Anh ta vừa nhấc được vài phân, cả người lập tức khựng lại, hai cánh tay run lên vì sức nặng ngoài sức tưởng tượng.

Chu Soái xấu hổ nhìn chằm chằm vào chiếc vali trong tay, mặt đỏ lên:

"Trong này chứa cục sắt à? Sao mà nặng dữ vậy?"

Triệu Cương vỗ vai anh ta bật cười.

Lê Kiến Mộc thấy vậy, xắn tay áo, bình thản nói:

"Vẫn nên để bọn em tự xách đi."

Dứt lời, cô nhấc vali, nhẹ nhàng nhét vào kệ để hành lý.

Chu Soái trố mắt nhìn, ngây ra một lúc lâu.

Đúng là không phải làm màu! Quả nhiên đàn em này thật sự có sức mạnh của dân bốc gạch, hoàn toàn không phải chuyện đùa!

Sắp xếp xong hành lý, Lê Kiến Mộc quay sang bảo Triệu Cương trở về.

Triệu Cương có chút không cam lòng, còn định đưa cô đến trường làm thủ tục nhập học, nhưng cô kiên quyết từ chối, liên tục khẳng định mình không phải trẻ con. Cuối cùng, anh ta đành phải thỏa hiệp, lưu luyến rời đi.

Chờ Triệu Cương đi khuất, Lê Kiến Mộc chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Xe khách bật điều hòa mát lạnh, xua tan đi cái oi bức của ngày hè. Trên xe không đông người lắm, Chu Soái định ngồi xuống bên cạnh nói vài câu thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nũng nịu vang lên từ bên ngoài.

"Đàn anh, có thể giúp em một chút không? Vali của em nặng quá."

Lê Kiến Mộc theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com