Thiên Kim Phủ Tội Bị Thái Giám Nắm Lấy

Chương 4



Dễ dàng như vậy… mà đã đồng ý sao?

Ta ngoảnh đầu lại.

Ánh mắt liền chạm vào cái nhìn của Thường Lăng.

Trong mắt hắn đầy vẻ phức tạp, bất an, hổ thẹn, tay siết chặt túi thơm, muốn nói lại thôi, ánh nhìn dường như có phần thương cảm… khiến người ta buồn nôn.

Ta nhìn về phía đài, nơi các nữ quyến đang đứng.

Vân Tuệ lúc này mặt đầy mẩn đỏ, vừa thấy ta nhìn tới, liền vội vàng lắc đầu, ra sức lắc đầu.

Bình luận cũng bắt đầu xôn xao:

【Không thể nào! Nữ phụ chẳng lẽ lại mang muội muội đi thật sao? Muội muội đáng thương như vậy, đi đâu cũng không thoát khỏi nữ phụ.】

【Không sợ vị đại nhân kia nhìn trúng muội muội sao? Muội muội của chúng ta là da thịt nõn nà, từ đầu đến chân đều là của quý đấy!】

【Thôi được rồi, chẳng phải muội muội kia đã từng giở trò cướp trước, giả vờ yếu đuối để ngủ với nam chính, lại ngày ngày nói tiểu thư nhà mình không vừa ý nam chính, khiến hắn phải phấn đấu đó sao? Nếu không, chưa chắc ai hơn ai đâu.】

Thật là tự cho mình tình nghĩa.

Một con lang mắt trắng như vậy, ta liếc thêm một cái cũng thấy bẩn.

Các thân thích khác cũng đều tránh ánh mắt của ta.

Thuở xưa nương nhờ phụ thân mà sống sung túc phú quý, giờ gặp tai họa thì ai nấy đều muốn cắt đứt quan hệ.

Nay thấy ta chọn một… thái giám, lại càng ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai.

Ta ngẩng đầu, cuối cùng nhìn về phía tiểu nha hoàn trung hậu theo ta nhiều năm – Nhược Trúc – nàng yếu ớt ngẩng mặt lên.

“Ta muốn mang nàng theo.”

“Được.”

Bỉnh Triều có một căn nhà ngoài cung.

Là một phủ viện ba dãy tinh xảo rộng rãi.

Ta dìu Nhược Trúc xuống xe dưới tán trúc xanh, hắn chỉ từ trên xe dặn một câu: “Chiếu cố cho tốt.” rồi không xuống, quay đầu xe, lập tức hồi cung.

Nhược Trúc bị nhiễm phong hàn, hôm nay cuối cùng cũng được dùng thuốc.

An bài đâu vào đấy đã là nửa đêm.

Ta mỏi mệt gục bên giường nàng, lim dim thiếp đi.

Không rõ lúc nào, bỗng cảm thấy có người đến gần.

Ta nín thở, khe khẽ mở mắt.

Trong ánh nến lờ mờ phản chiếu nơi gương đồng, hiện ra dáng người vừa tan trực: chính là Bỉnh Triều.

Không rõ hắn đứng đó đã bao lâu, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, đang nhẹ tay đắp áo choàng lên người ta.



Là thật.

Hắn — tựa hồ thật lòng thích ta.

Theo như lời Bình luận kể lại, Bỉnh Triều vốn là nam phụ số ba trong quyển tiểu thuyết giới hạn cấp này.

Ban đầu là định dành cho nữ chính Vân Tuệ.

Nhưng sau tác giả viết đến nửa chừng, nhận ra rằng với tính cách của Bỉnh Triều, nếu thật sự để hắn động tâm với Vân Tuệ, thì nam chính chẳng còn đất diễn nữa.

Vân Tuệ cũng sẽ không rảnh mà rơi vào tình cảnh đáng thương, rồi trùng hợp gặp gỡ nam phụ số hai.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Vì thế, tuyến tình cảm này bị tác giả gạch bỏ, hóa thành quân cờ bỏ đi.

Nhưng giờ xem ra…

Quân cờ bị vứt bỏ ấy — rơi vào tay ta mất rồi.

Ta đang xuất thần ngẩn ngơ thì trong gương đồng lờ mờ bỗng chạm phải ánh mắt Bỉnh Triều.

!!!

Ánh mắt hắn như khóa chặt lấy ta, chậm rãi hiện lên một nụ cười ung dung:

“Ngươi tỉnh rồi.”

Ta lập tức trong lòng rối loạn. Mà một khi đã rối, người ta thường hay luống cuống.

Ta đứng bật dậy, miệng vội tìm lời:

“Đại nhân, ngài… đã hồi phủ.”

“Ừm, hôm nay có đôi chút bận rộn.”

“Vậy… để tiểu nữ hầu hạ đại nhân nghỉ ngơi, có được chăng?”

Bỉnh Triều khẽ nhướn mày, rất nhẹ, đến mức khó mà thấy rõ. Đôi tai dường như… mang chút sắc đỏ?

Bình luận vụt qua trước mắt:

【Á á á, nhanh vậy sao? Hắc hồ ly nhất định đang hối hận vì sao không về sớm hơn!】

【Chiều nay còn không dám vào nhà ngâm suối lạnh, giờ lại có vẻ uổng phí công sức rồi!】

【”Hầu hạ”? “Nghỉ ngơi”? Nghỉ cái gì! Giờ chắc đã đặt tên con trong bụng rồi cũng nên!】

Ta ho nhẹ một tiếng, vội vàng chữa lời:

“Tiểu nữ… ý là hầu hạ đại nhân thay y phục mà thôi.”

Bỉnh Triều lặng lẽ liếc ta một cái:

“Về sau, không cần tự xưng là nô tỳ. Trong phủ ta không câu nệ lễ tiết đến thế.”

Bình luận liền cười ầm:

【Vừa mới bắt lỗi nam chính chép văn tự mà chữ to nhỏ không đều, bắt quỳ hai canh giờ học quy củ, nay lại bảo không cần xưng nô tỳ?】

【Haha chết mất, rõ ràng là muốn nàng ấy đổi cách xưng hô thành “thiếp thân” mà.】

【Nhưng… thật sự có thể chăng? Dù sao thì hắn trên danh nghĩa vẫn là quyền hoạn, thật sự mà làm ra chuyện gì, hoàng thượng chẳng chém đầu hắn sao?】

Dòng này khiến lòng ta an ổn hơn phần nào.

Phải rồi.

Dù có lòng háo sắc, giờ phút này e là chưa dám động thủ.

Nghĩ vậy, ta liền thuận theo dòng nước:

“Đại nhân, nơi này u ám mang bệnh khí, không bằng ngài sớm hồi phòng nghỉ ngơi.”

Hắn ừ nhẹ một tiếng, đi được hai bước, lại quay đầu nhìn ta:

“Ngươi không đi sao?”

Ta vốn tưởng mọi chuyện kết thúc rồi.

Nào ngờ, Bỉnh Triều khi sai sử người lại vô cùng không khách khí.