Lúc thì sai thay y phục, lúc thì gọi chải tóc, khi lại đòi nước súc miệng.
Đợi đến khi điểm xong an thần hương, ta vừa định lui xuống, thì hắn lại nhìn ra phía màn lụa xanh nơi góc phòng, như vô tình nói:
“Tối nay, ngươi cứ ngủ ở đó đi. Lỡ đêm cần nước thì tiện.”
Ta đành phải lưu lại.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, ánh trăng chiếu qua khe cửa, vương khắp sàn nhà.
Hiện tại, ta tạm thời an ổn nơi đây.
Nhưng phụ mẫu ta… lại đang bị lưu đày, chẳng rõ nơi nào đang chịu khổ.
Vừa nghĩ tới đó, Lệ mấy ngày nén chặt bỗng trào ra không tiếng động.
Trong làn nước mắt mờ nhòe, Bình luận lại hiện lên dồn dập:
【Trời ơi, ta thề, Chân Bảo mà khóc thêm nữa là Hắc Hồ Ly chịu không nổi mất.】
【Hắn vì sao không nói với Chân Bảo rằng, phụ mẫu nàng vốn được hắn âm thầm bảo vệ?】
【Các ngươi biết gì! Lần trước bị tịch biên, Chân Bảo từng mắng hắn là chó săn, là đồ ghê tởm, nhìn một cái cũng thấy buồn nôn. Hắn sao dám đi nói nữa?】
【Hắn sợ nàng hiểu lầm, nghĩ hắn nhân lúc nguy nan mà ra tay ve vãn.】
【Má ơi, Hắc Hồ Ly làm cái gì vậy trời, trong truyện kiểu này mà còn thủ lễ? Không trách sao tác giả không thèm cho làm nam phụ hạng ba.】
【Sai rồi sai rồi! Hắn giữ mình là bởi vì… hắn chưa “hiểu”. Mà hiểu rồi… thì — tặc tặc.】
Ta nhẹ nhàng lau đi lệ trên mi.
Gối chăn mềm mại đến không tưởng, là loại vân la cao cấp, mẫu thân ta xưa kia chỉ có một mảnh nhỏ để làm gối đầu.
Hương trầm tỏa ra là mùi lê chín sau mưa, cũng chính là mùi hương ta thích nhất…
Cho nên, như Bình luận đã nói– Hắn hẳn là có tình ý với ta, dù cho chỉ là vì gương mặt này.
Là thân phận tỳ nữ, ta tự nhủ lòng, cần phải tận tâm tận lực, không để thất lễ. Vì thế lòng treo lơ lửng, sớm hôm canh chừng, quyết dậy từ tinh mơ.
Nào ngờ an thần hương hắn ban quá đỗi diệu dụng, cộng thêm mấy ngày liền mỏi mệt, đến khi ta tỉnh giấc… trời đã sáng rõ.
Hắn đã vào cung rồi.
Ta vừa ngồi dậy, đã có hai tiểu nha đầu bưng nước tiến vào.
Ta xua tay, bảo: “Không không, những việc ấy… để ta tự làm là được.”
Hai tiểu tỳ nháo nhác như sắp khóc: “Cô nương là chê bọn tiểu tỳ không làm chu đáo sao?”
Quản gia trong phủ lại càng chẳng để ta động tay động chân.
Đêm thứ ba, ta âm thầm bóp tắt an thần hương. Đến ngày thứ tư, cuối cùng ta mới có thể dậy sớm… đuổi kịp lúc Bỉnh Triều vừa rời giường.
Hắn vận y phục, búi tóc, động tác thuần thục đến mức ta chẳng có đất chen vào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Ta đứng một bên, mắt dõi theo hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hiến chút ân cần:
“Hay là… để ta hầu đại nhân cạo râu?”
Bỉnh Triều hơi ngẩn ra, ánh mắt khẽ hiện một tia bất thường.
Ta lập tức thấy mình quá mức mạo muội.
Cạo râu, là việc thân mật cỡ nào, chẳng phải phải tin cậy lắm mới giao phó được sao?
Trong mắt Bỉnh Triều, ta chẳng qua là nữ nhi của người bị hắn xét tội, hai ta quen biết mới vài hôm, chỉ có một chút hào cảm mơ hồ, vậy mà ta lại muốn hắn đem dao đặt dưới cổ giao cho ta?
Hơn nữa… sâu kín hơn là– Bề ngoài hắn là thái giám. Mà thái giám… sao lại có râu?
Từ trước đến nay, chuyện này hắn luôn tự xử lý.
Ta đang định vội vàng đổi chủ đề thì hắn đã gật đầu, đưa dao nhỏ trên tay cho ta.
“Được.”
Cung đã lên dây. Không thể không bắn.
Ta cắn răng, vừa cầm lấy dao, trong lòng liền hối hận.
Khoảng cách quá gần.
Vừa mới súc miệng bằng thanh diêm, hương bạc hà vẫn còn phảng phất, khi đến gần liền cảm thấy hơi thở hắn phả khẽ qua ngón tay ta.
May thay, hắn đã nhắm mắt lại.
Mi dài, dày, cong, như cánh quạt.
Dựa nghiêng trên ghế nằm, thân thể hắn căng cứng.
Ta khẽ khàng nói nhỏ: “Đại nhân thả lỏng một chút.”
Song góc độ thực chẳng thuận lợi, bất đắc dĩ, ta đành đưa tay trái, nâng nhẹ sau gáy hắn lên.
Gần như trong khoảnh khắc, hắn chấn động toàn thân, bất thình lình mở mắt, ánh mắt đối diện thẳng với ta.
Lúc ấy, dáng vẻ hắn– Tựa như bị ta ôm gọn vào lòng.
Bình luận nổ tung như lửa pháo:
【Mẹ ơi! Buồn ngủ cũng tỉnh hết! Mới sáng sớm đây là cái gì? Vừa mới “làm” xong hay là sắp sửa “làm”?】
【How do you do? When do? Now do?】
【Không có màn mờ đâu nhé! Nhưng… ta cảm thấy sắp có rồi! Trời ạ! Đôi này còn cuốn hơn cặp chính nhiều ấy chứ!】
【Tối qua con hồ ly trà xanh mặt lành lại đi rửa sạch tìm nam chính, chưa đầy một khắc đã “thất thủ”! Nam chính thậm chí còn phải tắt đèn mới đến được!】
【Mặt nàng ta có đẹp lại, nhưng cái bóng của đêm đó, nam chính sao mà quên ngay được? Hơn nữa còn thì thào cái tên “Tần phủ nữ nhi”…】
【Thật đúng là “cái gì cũng muốn”, thôi gọi nam chính đến đây cho hắn nhìn xem, xem người ta thế nào, còn hắn thì thế nào! Đồ vô dụng!】