Anh ôm tôi trước, sau đó cúi đầu hỏi: "Em họ Khương, cô gái trong nước kia cũng họ Khương. Giờ em có thể giới thiệu cho anh biết về gia đình mình không?"
Sau ngần ấy thời gian, lần đầu tiên tôi có thể bình thản kể lại hơn hai mươi năm cuộc đời đầy drama của mình.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Quan niệm giáo dục trong gia đình Lý Tự rõ ràng không như vậy. Nghe xong, anh im lặng rất lâu rồi lại ôm tôi vào lòng.
"Vậy em còn giữ bằng chứng cho những thiết kế trước đây của mình không?" Lý Tự khẽ vuốt mặt tôi, giọng dịu dàng: "Sao em lại hiền đến thế chứ? Bị người ta bắt nạt đến mức đó mà cũng không lên tiếng."
"Đường Đường, em là một nhà thiết kế, danh tiếng rất quan trọng. Anh nghĩ em cần một sự trong sạch."
Lý Tự nói tôi là một chiếc bánh bao mềm.
Sau đó, anh còn chọc chọc vào má tôi, cười híp mắt: "Quả thật rất mềm."
Tôi trừng mắt nhìn anh thì anh càng vui vẻ hơn.
Những bản thiết kế ngày trước của tôi đã trở thành lô sản phẩm đầu tiên của thương hiệu do Khương Nhược Dao sáng lập. Tôi từng xem qua ảnh chụp sản phẩm, thành thật mà nói, thành phẩm thực tế khác khá nhiều so với thiết kế ban đầu của tôi. Sau đó, tôi cũng không quan tâm đến nữa.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi sắp xếp lại những bản ghi hình quá trình thiết kế vẫn luôn được lưu trong máy tính, cùng với các bản phác thảo trước đây.
Tôi đăng một bài viết mới, công khai toàn bộ.
Sau đó, tôi cập nhật tên tiếng Trung của mình trên trang cá nhân: Khương Tế Đường.
Còn sự thật ra sao, cứ để họ tự suy ngẫm.
Nhưng có một điều khá bất ngờ là không biết ai đã tiết lộ chuyện bấy lâu nay được nhà họ Khương che giấu kỹ lưỡng trên các nền tảng trong nước.
Đó chính là thân phận của tôi và Khương Nhược Dao.
Nó được viết dưới góc nhìn của một người thứ ba, không chỉ đích danh ai nhưng lại lan truyền rầm rộ.
Thực ra, giới đó cũng không phải toàn kẻ ngốc.
Làm gì có chuyện một gia đình lại vô duyên vô cớ nhận nuôi một đứa trẻ đã mười mấy tuổi?
Chẳng qua, trước đây họ luôn nghĩ tôi là con riêng của nhà họ Khương. Không ai ngờ rằng, đây lại là một màn kịch cẩu huyết về "thiên kim thật giả".
14
Hôm nay, khi tôi bước ra khỏi xưởng làm việc thì chợt nghe thấy có người gọi tên mình bằng tiếng Trung.
Lúc quay đầu lại, trong tầm mắt tôi xuất hiện một gương mặt tựa như đã thuộc về quá khứ xa xôi.
Khương Kỳ Hoài.
Tôi không biết nhiều về tình hình của anh ta, chỉ biết rằng năm ngoái anh ta đã kết hôn.
Khương Kỳ Hoài tiến lại gần, anh ta đi một mình, trong ánh mắt nhìn tôi thấp thoáng vẻ phức tạp mà có lẽ chính anh ta cũng không hoàn toàn hiểu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em đúng là khiến người ta phải vất vả tìm kiếm đấy." Anh ta nói.
Tôi và Khương Kỳ Hoài của hơn hai năm trước so với tôi của hiện tại, khác nhau một trời một vực.
Tôi hiểu rất rõ sự thay đổi của chính mình.
Tôi không biết Khương Kỳ Hoài nhìn nhận tôi như thế nào. Trước đây, họ vốn định gửi tôi đến một trường đại học bình thường để mắt không thấy, tâm không phiền. Nhưng tôi lại thi đỗ vào một học viện thiết kế danh tiếng thế giới, giờ đây còn trở thành một nhà thiết kế có chút tiếng tăm.
"Là em đã cho người công khai thân phận của Nhược Dao sao?" Anh ta hỏi tôi.
"Anh chỉ muốn nói chuyện này thôi à?" Tôi hơi khó hiểu về mục đích của chuyến đi xa này.
Khương Kỳ Hoài khựng lại rồi nói: "Nhược Dao vì chuyện này mà lên cơn đau tim phải nhập viện rất nghiêm trọng. Ba mẹ của Triệu Tri Sùng vốn đã không hài lòng với em ấy, bây giờ thân phận bị lộ, họ đang đòi hủy hôn. Cổ phiếu của Khương thị cũng sụt giảm mấy ngày nay, ba mẹ tức giận đến mức phải ở nhà nghỉ ngơi. Đây là điều em muốn thấy sao?"
Thì ra anh ta đến đây để đòi công bằng cho Khương Nhược Dao.
"Mấy người giấu giếm thân phận của cô ta, vốn dĩ cũng coi như lừa hôn. Người ta đòi hủy hôn chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Khương Kỳ Hoài nói: "Em cũng là người nhà họ Khương, chúng ta là một thể."
"Cũng có thể không phải." Tôi nói khẽ: "Tôi nhớ hộ khẩu của tôi là độc lập."
"Mấy người mới là một gia đình."
Khương Kỳ Hoài sững người, nhìn tôi chằm chằm.
Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy anh ta nói: "Trước đây em chưa từng nói muốn du học, chúng tôi không hề biết em đã nộp đơn xin học."
Có nói thì sao chứ? Dù gì họ cũng không tin tôi có thể đỗ, chỉ nghĩ rằng tôi đang mơ mộng hão huyền mà thôi.
"Em lặng lẽ bỏ đi không nói một lời, chúng tôi không thể liên lạc được với em…"
Tôi sửa lại lời anh ta: "Là tôi bị đuổi ra khỏi nhà."
Khương Kỳ Hoài nghẹn lời, sau đó tiếp tục: "Nhưng suốt hơn hai năm qua, em không hề có tin tức gì, chúng tôi tìm em khắp nơi mà không thấy."
"Tôi từng nghe Khương Uẩn Châu nói với anh rằng, giá như ngày đó không đưa tôi về nhà thì tốt biết mấy." Tôi bình tĩnh nói: "Như bây giờ chẳng phải đúng như mong muốn của mấy người rồi sao?"
Sắc mặt Khương Kỳ Hoài cuối cùng cũng trắng bệch, anh ta không ngờ tôi lại nghe thấy cuộc trò chuyện đó.
Thật ra đó là chuyện xảy ra sau một lần Khương Nhược Dao lên cơn đau tim. Tôi thậm chí đã quên mất nguyên nhân là gì, chỉ nhớ lúc đó cô ta ôm ngực, khóc lóc rồi ngã xuống. Cả nhà hốt hoảng đưa cô ta vào viện, còn tôi thì bị chửi mắng không thương tiếc.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ câu nói đó của Khương Uẩn Châu, khi ấy Khương Kỳ Hoài cũng không hề phản bác.
"Về bản thiết kế. " Cuối cùng Khương Kỳ Hoài cũng nhắc đến vấn đề này: "Nếu em đã không truy cứu khi đó, vậy tại sao bây giờ lại công khai chuyện này?"
"Tôi bị người khác ăn cắp thiết kế rồi vu oan ngược lại, thế mà anh còn hỏi tại sao tôi phải làm sáng tỏ sự thật?" Tôi hỏi lại anh ta.
"Tôi không có ý đó, lúc ấy…"
Tôi lại ngắt lời anh ta: "Đừng nhắc đến chuyện khi đó nữa. Bởi vì tất cả mọi người đều tin vào những lời xằng bậy của Khương Nhược Dao nên dĩ nhiên không ai chịu tin rằng cô ta đã lẻn vào phòng tôi để ăn cắp thiết kế. Dù tôi có đưa ra bằng chứng thì cũng bị bảo là bịa đặt. Bây giờ tôi muốn công khai thì công khai, anh có tư cách gì mà đến can thiệp?"