Thiên Kim Thật Buông Bỏ Rồi

Chương 11



"Chuyện này là em ấy sai nhưng bây giờ em ấy đang nằm viện, không chịu nổi kích động…"



"Liên quan gì đến tôi?" Giọng tôi thản nhiên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥



"Đường Đường."



Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.



Lý Tự đến đón tôi tan làm, anh tự nhiên vòng tay ôm lấy vai tôi, bình thản nhìn người trước mặt: "Anh là anh Khương đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu."



"Anh là?"



"Tôi là bạn trai của Đường Đường, Lý Tự." Anh giới thiệu như vậy.



15



Khương Kỳ Hoài quan sát Lý Tự, nhíu mày, sau một lúc mới nói: "Trông anh Lý có vẻ quen quen, hình như chúng ta đã gặp ở đâu đó?"



Lý Tự mỉm cười: "Thế à? Tôi thì không có ấn tượng."



Anh nói tiếp: "Chúng tôi phải về nhà rồi, dạo này chắc anh cũng bận rộn với chuyện gia đình, nếu không có việc gì thì đừng đến làm phiền bạn gái tôi nữa. Nếu có ai đó bị cuốn vào cơn bão dư luận lần này thì cũng là do họ đáng bị như vậy, anh có nghĩ thế không?"



Nói rồi, Lý Tự ôm tôi rời đi.



Tôi khẽ hỏi anh: "Người thuê người viết tiểu thuyết thiêm kim thật giả là anh đúng không?"



Lý Tự thản nhiên đáp: "Thuê gì chứ, anh tự viết đấy, anh chỉ nhờ người khác đăng thôi."



"…"



Văn phong cũng không tệ lắm nhỉ.



Không biết từ bao giờ, bà Tô và ông Lý đã quay về nhà bên cạnh.



Bà Tô xót xa nhìn tôi: "Đường Đường, không sao đâu, chúng ta cũng có thể trở thành gia đình của cháu."



Hai mươi năm trôi dạt trước đây, dường như tôi luôn cô đơn một mình, mãi đến lúc này mới có chút cảm giác yên ổn.



Thế nhưng, cặp vợ chồng ấy vừa trở về ở vài ngày thì Lý Tự lại dọn sang chỗ tôi.



Ba mẹ anh chẳng hề bận tâm, bà Tô còn trợn mắt: "Sớm đã nhìn ra thằng nhóc này không có ý tốt rồi, trước kia đâu thấy nó hiếu thuận đến mức cách dăm ba bữa lại về thăm ba mẹ như thế."



Lý Tự mặc áo ba lỗ trắng, cuộn mình trên ghế lười của tôi chơi đùa với mèo, ngón tay thon dài liên tục chạm nhẹ vào râu của Tiểu Tuyết.



Mèo con tức giận, mèo con cắn anh nhưng không cắn thật, nó chỉ làm bộ mà thôi.



Sau đó nó bỏ chạy, mèo con tròn vo, chân lại còn ngắn.



Lý Tự bật cười: "Nhóc béo này."



Nếu mèo mà hiểu được thì chắc tức điên lên mất.



Anh nhìn tôi rồi dang tay: "Em lại đây ôm một cái không?"



Bầu không khí này cùng với nụ cười lơ đãng trên mặt anh quá cám dỗ, thế nên tôi ngồi vào lòng anh, Lý Tự thử nâng tôi lên.



Tôi hỏi: "Em cũng béo rồi à?"



"Không, nhẹ lắm." Anh nói tôi không giống mèo.



"Tốt nhất là anh về đi, như vậy không hay đâu." Tôi khuyên anh.



Lý Tự cầm điện thoại lên, không biết đang nhắn gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tôi nghi ngờ: "Anh làm gì đấy?"



"Nhắn cho mẹ anh, bảo họ cứ sang Thụy Sĩ ở tiếp đi, bạn gái anh ngại rồi."



Tôi đ.ấ.m cho Lý Tự một cái.



Chuyện nhà họ Khương vẫn chưa kết thúc, Khương Kỳ Hoài chưa rời khỏi Luân Đôn.



Anh ta lại chặn tôi trước cửa xưởng vẽ một lần nữa, anh ta nói muốn tôi về cùng anh ta.



Tôi im lặng hồi lâu rồi đáp: "Công việc của tôi ở đây, theo anh về làm gì?"



"Em bỏ không làm tiểu thư nhà giàu, chạy tới đây đi làm thuê làm gì?"



"Nếu tiểu thư nhà giàu cái gì cũng không cần làm, vậy thì tại sao Khương Nhược Dao lại phải ăn cắp bản thiết kế của tôi để lập thương hiệu thời trang?" Tôi nói năng cũng sắc bén hơn trước nhiều: "Có điều tôi có xem qua thương hiệu của cô ta, đoán chừng hai năm nay chẳng kiếm được mấy đồng nhỉ?"



"Khương Tế Đường." Khương Kỳ Hoài mất hết kiên nhẫn nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại: "Em cứ về với tôi trước đã, tôi bảo Nhược Dao xin lỗi em. Dù sao đi nữa, ba mẹ cũng nuôi em mấy năm, tiền sinh hoạt phí cũng không ít đâu? Mẹ gần đây không khỏe, bà ấy muốn gặp em."



Nghe đến đây, tôi lại ngước mắt lên: "Anh có phải quên rồi không, năm nhất đại học, Khương Nhược Dao nói bị mất dây chuyền, cuối cùng lại tìm thấy trong phòng tôi. Sau đó mẹ lập tức bảo sẽ cắt tiền sinh hoạt phí của tôi và cũng không chu cấp lại nữa."



Rõ ràng Khương Kỳ Hoài nhớ chuyện này, anh ta sững lại: "Sau đó không cấp lại à?"



Nhưng rất nhanh, anh ta lại nói: "Nhưng lúc đó dây chuyền của Nhược Dao đúng là ở trong phòng em mà…"



Giọng anh ta nhỏ dần.



Bởi vì sau hơn hai năm, chân tướng của vụ đánh cắp bản thiết kế đã được làm sáng tỏ khiến phẩm hạnh của Khương Nhược Dao trong lòng anh ta xuất hiện vết nhơ. Nếu cô ta đã có thể ăn cắp bản thiết kế rồi còn vu khống ngược lại, vậy thì chuyện đổ oan cho tôi trộm đồ chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay sao?



Có nhiều chuyện không chịu nổi sự suy xét.



Mà năm ấy, tôi đã khóc đến nước mắt ròng ròng, nói mình không biết vì sao đồ lại ở trong phòng mình nhưng không ai tin.



"So với tôi, số tiền đầu tư vào ba người các anh nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu thực sự có ý kiến thì cứ kiện tôi để đòi lại đi."



Tôi biết nhà họ Khương chắc chắn không kiện, trông bọn họ có vẻ sĩ diện lắm.



Cuối cùng, Khương Kỳ Hoài cũng quay về, không còn quấy rầy tôi nữa.



16



Tôi bận rộn cùng đội đi thi đấu, quãng thời gian đó rất căng thẳng nhưng may mắn kết quả xứng đáng với công sức bỏ ra.



Sau khi giành được giải thưởng đó, tôi mới thực sự bắt đầu nổi bật trong giới thời trang.



Bà Tô và ông Lý lại đi du lịch, dặn tôi hãy tận hưởng tình yêu, đừng có áp lực tâm lý.



Lý Tự lười biếng tựa vào cửa nhà tôi tiễn ba mẹ giống như hàng xóm hóng chuyện vui mà hỏi han hành trình của họ vài câu.



"…"



Thời gian cứ thế trôi qua, không nhanh không chậm.



Lại một cái Tết nữa, Lý Tự mặc áo lông vũ đỏ rực rỡ, kéo vali đến ở cùng tôi dịp năm mới.



Năm nay, ba mẹ anh ta ở Thụy Sĩ.



Đứa con hiếu thảo này nói: "Em nhớ anh nên anh tới, chứ ba mẹ anh đâu có nhớ anh."



Đây là đêm giao thừa thuộc về riêng hai chúng tôi.



Chúng tôi cuộn mình trên ghế sofa, cùng mèo xem TV, là bản phát lại của chương trình Gala mừng xuân.



Vì chênh lệch múi giờ nên ở trong nước đã bước sang mùng một từ lâu.