Từ đó mẹ nuôi tôi tinh thần sa sút, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Tôi đưa bà ta vào bệnh viện, nghỉ học để chăm sóc nhưng nửa năm sau bà ta vẫn không qua khỏi.
Đêm bà ta mất, bà ta đã không thể nói được gì nữa.
Tôi ngồi bên giường, bỗng chốc nhìn thấy đôi môi bà ta khẽ động, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt đục ngầu.
Mãi sau này tôi mới hiểu, khẩu hình của bà ta lúc ấy là đang nói: "Xin lỗi."
Năm mười sáu tuổi, tôi trở thành trẻ mồ côi, cầm số tiền thừa kế tiếp tục hoàn thành việc học.
Năm mười bảy tuổi, một cặp vợ chồng hào nhoáng tìm đến tôi, nói rằng họ mới là ba mẹ ruột của tôi.
Giám định quan hệ huyết thống là bằng chứng chính xác nhất.
Khiến cho người sống trong nghèo khó mười mấy năm, lại còn bị xem nhẹ chỉ vì là con gái, trở thành một trò cười.
Nhất là khi tôi bước vào nhà họ Khương, nhìn thấy Khương Nhược Dao được hai người anh trai bảo vệ phía sau.
Mẹ nói: "Ba mẹ ruột của Nhược Dao đã qua đời, con bé sống cùng chúng ta bao năm nay, chúng ta cũng không thể truy cứu được nữa. Nó cũng vô tội, sau này các con hãy xem nhau như chị em đi."
Ba nói: "Đã trở về thì đổi lại họ đi nhưng chuyện này không nên công khai, cứ nói với bên ngoài rằng con là con nuôi."
Ban đầu, họ quả thực cảm thấy áy náy với tôi.
Nhưng theo thời gian, giữa tôi và đứa con gái họ yêu thương từ nhỏ cuối cùng vẫn có sự khác biệt.
Huống hồ, Khương Nhược Dao lại bị bệnh tim bẩm sinh, họ đã quen với việc chăm lo mọi thứ cho cô ta trước tiên.
Khương Kỳ Hoài cũng trở về, anh ta mặc vest chỉnh tề. Khi bước vào, toàn thân anh ta toát ra sự lạnh lùng.
Sau lưng anh ta còn có một người khác. Đó là Triệu Tri Sùng, vị hôn phu của Khương Nhược Dao.
Triệu Tri Sùng lập tức tiến lại gần vị hôn thê với vẻ mặt lo lắng: "Nhược Dao, em sao vậy?"
"Anh cả, Khương Tế Đường không những không chịu xin lỗi, còn làm Nhược Dao tức đến mức này!" Khương Uẩn Châu lập tức tố cáo.
Triệu Tri Sùng vốn đã ghét tôi vì ảnh hưởng từ vị hôn thê, nghe vậy càng nhìn tôi lạnh lùng hơn: "Rốt cuộc nhà họ Khương mấy người là thế nào đây? Để mặc một đứa con nuôi bắt nạt con gái ruột, làm việc thiện cũng không thể để người ngoài trèo lên đầu mình ngồi chứ?"
Khương Kỳ Hoài nhìn tôi một cái, dứt khoát nói: "Khương Tế Đường, xin lỗi đi."
Vài đôi mắt cùng lúc hướng về phía tôi, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Khương Kỳ Hoài, nhàn nhạt nói: "Tôi chẳng làm sai điều gì, không xin lỗi."
"Em vẫn còn không chịu nhận sao?" Khương Uẩn Châu bất ngờ đứng phắt dậy, "Trước đây em cũng thế, lúc nào cũng ghen tị với Nhược Dao, ba mẹ cho em không đủ nhiều à? Em cái gì cũng muốn cướp của con bé! Chẳng lẽ bản thiết kế bị đánh cắp không phải em lấy, mà là Nhược Dao tự ăn cắp của mình chắc?"
Lối biện luận kiểu này thật nhàm chán.
Sáu năm qua, tôi thực sự đã chịu đủ rồi.
Tôi khẽ nói: "Nếu tôi có bản ghi lại quá trình vẽ thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời này vừa thốt ra, trong mắt Khương Nhược Dao thoáng qua một tia hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh, cô ta lập tức nghẹn ngào nói: "Tế Đường, ngay cả cái đó mà cô cũng lấy đi sao, tôi..."
Trông cô ta có vẻ rất ấm ức.
Vậy nên lời tôi nói lại trở thành thứ không quan trọng nữa.
Khương Kỳ Hoài lên tiếng: "Đã vậy thì, ba mẹ và anh đã bàn bạc rồi, chúng ta sẽ cho em ra nước ngoài học mấy năm, ở đó mà suy ngẫm lại bản thân đi."
Ý tứ trong lời này rất rõ ràng: cả nhà họ đã quyết định từ bỏ đứa con gái ruột và đứa em gái vô dụng này.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
3
Khương Kỳ Hoài hai mươi tám tuổi, là con trưởng được kỳ vọng rất nhiều, lời anh ta nói ra, dĩ nhiên đã được ba mẹ đồng ý.
Ba mẹ nhà họ Khương trước đó đi công tác nước ngoài, lúc này chắc đang trên đường về.
Với tư cách là vị hôn phu, Triệu Tri Sùng vẫn muốn bảo vệ Khương Nhược Dao, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: "Khương Tế Đường, tôi không quan tâm cô có tâm tư gì, dù thế nào đi nữa, ở Khương gia tôi chỉ công nhận Dao Dao, cô làm gì cũng không thể thu hút sự chú ý của tôi đâu."
Tôi cảm thấy khá cạn lời.
Không biết tin đồn tôi thích Triệu Tri Sùng rốt cuộc từ đâu mà ra.
Có lẽ là ba năm trước, khi hai người này còn đang yêu nhau, có một lần Khương Nhược Dao tổ chức sinh nhật, Triệu Tri Sùng bỏ một số tiền lớn để b.ắ.n một màn pháo hoa xanh lộng lẫy, vừa rực rỡ vừa lãng mạn.
Lúc đó tôi chỉ đứng nhìn họ lâu hơn một chút, xung quanh đều là những người đang chúc phúc Khương Nhược Dao, bao gồm cả hai người anh trai của tôi.
Có vẻ như chẳng ai nhận ra hôm đó cũng là sinh nhật của tôi.
Bởi vì vào ngày tôi trở về nhà họ Khương, ba ruột đã nói, để tránh gây bàn tán, sinh nhật tôi sẽ được tổ chức vào ngày khác.
Nhưng cuối cùng tôi không chọn ngày nào cả, cũng không ai để tâm, mỗi năm tôi vẫn cứ lặng lẽ nhìn Khương Nhược Dao được mọi người nâng niu như sao sáng giữa trời.
Năm đó tôi chỉ hơi ghen tị với Khương Nhược Dao, ghen tị vì dù không có quan hệ huyết thống, cô ta vẫn có người thân và bạn bè luôn yêu thương cô ta như cũ.
Không biết vì sao sau này lại có người nói tôi để ý Triệu Tri Sùng.
Anh ta đúng là một cậu ấm vừa có gia thế vừa có ngoại hình xuất chúng nhưng điều đó liên quan gì đến tôi chứ?
Tôi biết trạng thái tinh thần của mình không được bình thường lắm nên lúc này cũng không muốn nói gì.
Có lẽ sự im lặng này giống như một lời thừa nhận.
Ba mẹ tôi về nhà vào ngày hôm sau nhưng lúc này không biết bằng cách nào, ảnh chụp chứng minh thư tham gia cuộc thi của tôi đã bị tung lên mạng.
Cả một làn sóng chửi rủa bùng lên, thậm chí còn có người ghép di ảnh của tôi.
Ba tôi tức giận vô cùng, ông ta chỉ vào tôi, quát lớn: "Khương Tế Đường, rốt cuộc con bất mãn với gia đình này ở điểm nào? Nhất định phải dồn chị con đến bước đường này thì con mới hài lòng sao?"