Thiên Kim Thật Buông Bỏ Rồi

Chương 3



Vài giây trước, Khương Nhược Dao còn đang khóc lóc cầu xin cho tôi, nói rằng chỉ cần gia đình hòa thuận, cô ta sẵn sàng dọn ra ngoài.



Mẹ tôi thì đau lòng ôm lấy cô con gái yếu ớt bệnh tật của mình.



Bà ta nhìn tôi với vẻ tức giận vì không thể dạy dỗ nên người: "Sao tôi lại sinh ra thứ như cô chứ? Mau xin lỗi chị gái của cô ngay!"



Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đứng ngay bên cạnh, bọn họ đều đang chờ tôi nhận sai.



Điều kỳ lạ là, nếu như trước đây tôi còn cảm thấy đau lòng vì sự đối xử này thì giờ đây, trái tim tôi lại bình tĩnh một cách lạ thường.



Bọn họ đúng là người thân có quan hệ m.á.u mủ với tôi nhưng cũng có thể không phải.



Tinh thần của tôi đã có vấn đề một thời gian rồi. Hai năm qua, tôi thường xuyên phải dựa vào thuốc ngủ để có thể chợp mắt nhưng tôi không thể chia sẻ điều này với cái gia đình gọi là "người thân" này.



Bởi vì họ chê tôi không đủ rộng rãi, hào phóng, không thể giúp họ giữ thể diện trong những buổi tiệc lớn. Tôi có tính cách hướng nội, thích sự yên tĩnh, lại bị đón về quá muộn, không giống Khương Nhược Dao - người tài năng và xuất sắc hơn tôi gấp bội.



Tôi chỉ có duy nhất một sở thích là vẽ tranh.



Sau khi trở về nhà họ Khương, họ mời cho tôi một giáo viên dạy vẽ, từ đó tôi mới từ từ học.



Thầy giáo thường khen tôi có năng khiếu, nói rằng nếu tôi bắt đầu học sớm hơn thì có lẽ đã đạt được thành tựu cao hơn nữa.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥



Nhưng vẽ tranh… Khương Nhược Dao cũng biết vẽ. Họ không tin rằng mấy bản thiết kế đó là do tôi làm ra, bởi vì Khương Nhược Dao quá xuất sắc, cô ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện đó.



"Tôi không sai." Sau một hồi im lặng, tôi vẫn giữ bình tĩnh mà nói ra câu này.



Kết quả là, người đàn ông mà về mặt sinh học được gọi là "ba" tôi giận đến nỗi vung tay tát tôi một cái.



Mặt tôi lệch sang một bên, cảm giác đau rát từ má lan xuống tận tim nhưng tôi lại có một loại cảm giác mơ hồ như thể bản thân không thật sự đang ở đây.



Ông ta phẫn nộ quát: "Cút khỏi cái nhà này ngay cho tao!"



4



Tôi thực sự đã đi.



Tôi nghe họ sắp xếp cho tôi vào một trường học ở nước ngoài, không phải là một ngôi trường danh tiếng gì cả.



Chắc là họ nghĩ với trình độ của tôi cũng chẳng xứng đáng với một nơi tốt hơn.



Sau khi rời khỏi nhà họ Khương, tôi mua ngay một tấm vé máy bay, bắt đầu chuyến hành trình đến một đất nước xa lạ.



Tôi chỉ thu dọn một ít hành lý đơn giản, lúc bước ra cửa, Khương Nhược Dao đang đứng trên ban công tầng hai, thảnh thơi nhìn tôi, trong ánh mắt cô ta đã chẳng còn sự yếu đuối ngày nào.



Không biết từ khi nào, giữa tôi và cô ta đã có một cuộc chiến không khói súng.



Cô ta ở trước mặt tôi và trước mặt người khác là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ban đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện có liên quan đến cô ta, cũng từng muốn chung sống hòa bình.



Dù sao thì năm đó, tôi và cô ta đều chỉ là những đứa trẻ còn quấn tã, không thể quyết định số phận của chính mình.



Nhưng sau khi tôi trở về, cô ta lại thường xuyên ngã bệnh hơn, mà trong đó thật giả lẫn lộn. Nhiều lúc tôi biết rõ cô ta đang diễn nhưng ba mẹ và các anh lại tin tưởng cô ta, ngược lại còn cảm thấy như thể tôi không chịu dung thứ cho cô ta vậy.



Suốt sáu năm qua, cảm giác áy náy của những người thân có chung huyết thống với tôi ngày càng vơi dần, cho đến khi cạn kiệt. Cuối cùng, tôi trở thành một kẻ tư chất tầm thường, tính cách âm trầm, độc ác.



Có lần, Khương Uẩn Châu buột miệng nói: "Sớm biết thế này thì năm đó đáng lẽ không nên để ba mẹ đón mày về."



Câu nói đó thực sự quá đỗi chấn động. Lần đầu tiên tôi nhận thức được rằng mình mắc bệnh chính là sau khi nghe câu nói ấy.



Bác sĩ tâm lý khuyên tôi nên kết giao thêm bạn bè.



Nhưng tôi không có người bạn nào thực sự thân thiết cả.



Bốn năm đại học trôi qua, ai nấy đều có con đường riêng, những người bạn từng thân thiết giờ đây đang bận rộn với sự nghiệp. Tôi không đủ quan trọng để họ dành thời gian cho mình.



Tôi muốn rời khỏi căn nhà này.



Thật ra ngay từ năm ngoái, tôi đã âm thầm chuẩn bị hồ sơ du học. Tôi có một ngôi trường mà mình muốn đến và tôi đã tự mình tìm hiểu, tự mình nộp đơn xin học.



Họ không biết chuyện này.



Không ai tin rằng tôi có thể được nhận, trước đây ngay cả tôi cũng không nghĩ mình sẽ được nhận.



Khi tôi bắt đầu học vẽ, Khương Uẩn Châu tìm đến khuyên tôi từ bỏ: "Khương Tế Đường, em không giống Dao Dao đâu. Em ấy học vẽ từ nhỏ rồi, dù em có cố gắng thế nào cũng không thể đạt đến trình độ của em ấy đâu."



Không biết nghe ai nói mà anh ta cứ tưởng tôi chỉ đang bắt chước Khương Nhược Dao.



Nhưng tôi thật sự thích vẽ. Tôi đã thích từ nhỏ rồi. Trước đây, ba mẹ nuôi cảm thấy việc đó vô dụng nên không cho tôi học, tôi bèn lén lên mạng học kỹ thuật vẽ từ các blogger rồi tranh thủ luyện tập lúc rảnh rỗi.



Sau này, có lần tôi bị sốt nên thi cuối kỳ bị điểm kém, ba nuôi lập tức đổ lỗi cho việc tôi mê vẽ. Ông ta xông vào phòng tôi, đá tung cánh cửa, xé nát toàn bộ tranh mà tôi giấu dưới gầm giường.



Thực ra, ông ta không quan tâm đến chuyện học hành của tôi đến thế đâu, vì ông ta vẫn thường nói con gái học nhiều cũng chẳng ích gì.



Chỉ là hôm đó ông ta uống rượu, cần một cái cớ để trút giận mà thôi.



Chuyến bay dài khoảng mười tiếng đồng hồ, tôi đáp xuống Luân Đôn, hít thở bầu không khí nơi đất khách. Bên cạnh tôi chỉ có một chiếc vali 24 inch.



Rõ ràng đây là một vùng đất xa lạ, ở đây ai cũng là người xa lạ nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, thậm chí còn có chút hưng phấn không phù hợp.



5



Ngay khi vừa đặt chân đến nơi, chuyện quan trọng nhất là tìm nhà ở.



Trước đó, tôi đã liên hệ với vài chủ nhà qua mạng, dùng vốn tiếng Anh không thực sự lưu loát của mình để trao đổi. May mà trình độ tiếng Anh của tôi vẫn đủ để giao tiếp.