Thiên Kim Thật Buông Bỏ Rồi

Chương 4



Cuối cùng, tôi chọn thuê một căn biệt thự nhỏ có khu vườn.



Đây là lựa chọn đắt đỏ nhất trong những căn tôi đã xem nhưng vì chủ nhà cần tiền gấp nên đã giảm giá đáng kể. Hơn nữa, nó cũng không quá xa trường học tương lai của tôi. Tôi may mắn bắt gặp cơ hội này.



Nhưng tôi thực sự rất thích căn nhà này, thế nên hiếm hoi lắm tôi mới chịu tiêu xài xa xỉ một lần.



Từ khi được đón về nhà họ Khương, để bù đắp cho tôi, ba mẹ ruột từng chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản của tôi. Suốt những năm qua, tôi hầu như chưa từng động vào khoản tiền ấy.



So với ba đứa con kia, tôi nhận được rất ít, rất ít nhưng đối với tôi thì đó là một khoản tiền lớn.



Khương Nhược Dao từng khoe khoang riêng tư rằng số tiền đó chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt mấy tháng của cô ta mà thôi.



Mỗi năm, số tiền thuốc men dành cho cô ta còn là một con số trên trời.



Sau khi đi làm, Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu thỉnh thoảng còn bí mật cho cô ta tiền tiêu vặt hoặc mua quà tặng.



Tôi từng nhận quà của Khương Kỳ Hoài, đó là món quà anh ta mua khi đi công tác về. Lúc đó tôi rất vui nhưng sau này mới biết chiếc túi hàng hiệu hiếm hoi tôi có được chẳng qua chỉ là món mà Khương Nhược Dao chọn thừa ra.



Tôi đã quen nghèo, lòng cũng nghèo. Dù đột nhiên biết ba mẹ là người giàu có thì tôi vẫn cẩn thận dè sẻn, không dám tiêu xài hoang phí.



Bây giờ, tính cả học phí mỗi năm, tiền thuê nhà cùng đủ thứ chi phí sinh hoạt khác thì khoản tiền đó cộng với số tiền tiết kiệm còn lại của tôi hẳn là đủ.



Tôi vẫn có thể nhận bài viết trực tuyến để kiếm thêm tiền.



Rời xa nhà họ Khương, rời xa bầu không khí ngột ngạt ấy, tôi bỗng cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Dọn vào nhà mới, dù chẳng mua gì, nhiều góc còn chưa dọn dẹp nhưng dường như tôi đã cảm thấy tương lai lại sáng lên.



"Cuộc đời là một vùng đất hoang dã."



Câu nói đầy triết lý mà tôi từng đọc trên mạng chợt hiện lên trong đầu.



Còn hơn hai tháng nữa mới khai giảng, tôi vốn định tìm một cơ hội để nói với người nhà họ Khương nhưng họ lại nôn nóng muốn tôi rời đi như vậy nên tôi thấy thế này cũng tốt.



Ngày đầu tiên chuyển đến, tôi đã vứt chiếc thẻ SIM cũ.



Số điện thoại đó liên kết với rất nhiều ứng dụng nhưng tôi vẫn quyết định bỏ nó.



Không phá thì không lập.



Tôi muốn nói lời tạm biệt với quá khứ.



Cũng may tôi đến sớm nên có đủ thời gian để trang trí lại nhà mới.



Sang ngày thứ hai, tôi làm quen với một người hàng xóm là kiều bào.



Đó là một người phụ nữ ngoài năm mươi, nhuộm tóc màu đỏ san hô thời thượng. Mái tóc bà ấy dày dặn khiến người ta cảm thấy ghen tị. Bà ấy rạng rỡ, tràn đầy sức sống, nếu không phải sau này bà ấy nhắc đến tuổi tác của mình, tôi hoàn toàn không nhận ra bà ấy đã gần đến sáu mươi tuổi.



Tôi thích khu vườn của bà ấy.



Nhìn qua hàng rào, khu vườn rực rỡ một mảng, tràn ngập hoa cỏ đủ loại.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô bé, cháu là người Trung Quốc phải không?" Bà Tô chủ động chào hỏi tôi.



Tôi thấy mình hơi thất lễ, đối diện với sự thân thiện của bà ấy, tôi chỉ ngây ngô gật đầu.



"Du học sinh à?" Tôi lại gật đầu.



Thật sự hơi tệ, lần đầu gặp gỡ hàng xóm mà tôi lại không trò chuyện làm quen đàng hoàng.



Buổi tối, bà Tô cùng chồng là ông Lý nhấn chuông trước cổng nhà tôi, mang đến một chậu cẩm tú cầu đang nở rộ rực rỡ.



"Cô bé, cháu mới đến đây, dì thấy cháu có vẻ rất thích hoa nên chú dì tặng cháu chậu cẩm tú cầu này làm quà tân gia, mong cháu nhận nhé."



Chậu tú cầu ấy có những bông hoa lớn nhỏ đua nhau nở rộ, trông vô cùng rực rỡ.



Cuối cùng, tôi cũng có thể mở miệng nói với họ một tiếng: "Cháu cảm ơn ạ."



Bà Tô giật mình vỗ ngực: "Trời ơi, bé cưng, hóa ra cháu biết nói! Dì còn tưởng..."



Ban đầu, bà ấy cứ nghĩ tôi là một người câm, trong lòng tràn đầy thương cảm.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥



Nhưng rất nhanh sau đó, bà ấy lại nói: "Không sao cả, người trẻ tuổi trầm lặng một chút cũng bình thường thôi."



Tối hôm đó, tôi ngắm chậu tú cầu rất lâu, còn chụp đến mấy chục tấm ảnh.



Bà Tô và ông Lý thực sự là những chuyên gia trong việc trồng trọt.



6



Tôi và bà Tô dần trở nên thân thiết hơn trong quá trình tôi trang trí căn nhà này.



Rõ ràng bà ấy là người đã đạt đến tự do tài chính, cùng chồng sống du lịch tại đây.



Bà Tô rất nhiệt tình, mời tôi sang nhà chơi, giới thiệu cho tôi những nơi mua sắm đồ nội thất đáng tin cậy, kể cho tôi nghe về phong tục tập quán ở Luân Đôn, còn dạy tôi cách trang trí sân vườn, trồng vài loài hoa cỏ, có một số cây còn được trực tiếp chuyển từ vườn nhà họ sang.



Ông Lý thì ít nói hơn nhưng vẫn mang lại cảm giác gần gũi. Ông ấy thường vào bếp làm đầu bếp chính, còn bà Tô thì phụ giúp. Tay nghề nấu nướng của ông ấy rất tuyệt.



"Bé Đường, may mà có cháu ở đây, chứ dì với chú Lý thường nấu nhiều đồ ăn quá, ăn không hết thì lại lãng phí."



Mới quen chưa bao lâu, hai vợ chồng họ đã gọi tôi là "Bé Đường".



Sáu năm sống cùng nhà họ Khương, tôi chưa từng có một biệt danh thân mật như vậy.



Ở nơi đất khách quê người, tôi nhận được sự quan tâm vô cùng đáng quý.



Tôi biết rõ họ không gọi tôi sang ăn cơm chỉ vì dư đồ ăn mà là một cách thể hiện sự quan tâm tinh tế dành cho một cô gái trẻ sống xa nhà.



Hai vợ chồng họ chẳng thiếu thứ gì, cả về tinh thần lẫn vật chất đều rất sung túc. Tôi không biết phải làm gì để báo đáp họ.



Nhưng dường như họ thấu hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, bà Tô cười nói: "Bé Đường, dì với chú Lý hiếm khi có đồng hương ở ngay sát vách, mà cháu lại đáng yêu thế này, chú dì chỉ quan tâm cháu nhiều một chút thôi, đừng suy nghĩ nhiều nhé."



Sau khi căn nhà được bài trí xong xuôi, tâm trạng tôi cũng dần ổn định lại phần nào.



Nhưng mà giấc ngủ của tôi vẫn rất tệ, vẫn cần phải nhờ đến thuốc hỗ trợ.