Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 106



Trương Thành Ngôn là người đầu tiên tiến lên, đích thân mở cửa xe, cung kính nói:

"Đại sư, mời cô xuống xe."

Ông chủ câu lạc bộ đứng đơ người tại chỗ. Dù ông ta không phải nhân vật trong giới thượng lưu, nhưng cũng từng có dây mơ rễ má với nhà họ Dương. Tuy vậy, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến ông ta hoàn toàn bối rối.

Ba vị thiếu gia danh giá, xưa nay chỉ có người khác nịnh họ, hôm nay lại đồng loạt hạ mình cung kính với một người… chẳng lẽ trong xe là đại nhân vật?

Ngay lúc ông chủ còn đang loay hoay đoán già đoán non, cánh cửa xe chậm rãi mở ra. Một đôi giày thể thao gọn gàng xuất hiện, ống quần thể thao cuộn lên, lộ rõ cổ chân trắng trẻo.

Là một người phụ nữ.

Ông chủ nheo mắt, chẳng lẽ là người tình bí mật của một trong ba thiếu gia? Nhưng khi thấy Trương Thành Ngôn cung kính che dù che nắng, nét mặt không dám lơ là, thì ông ta lập tức xóa bỏ suy đoán ban đầu.

Không giống theo đuổi phụ nữ. Giống như... đang cung phụng tổ tông.

Thích Tuyền bước ra từ xe. Cô mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, dáng người cao gầy khiến mỗi bước đi đều nhẹ nhàng khoan thai. Tóc búi cao, vài sợi lòa xòa bên thái dương, lộ rõ trán nhẵn mịn và ánh mắt đầy tinh anh.

Ông chủ câu lạc bộ từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng người vừa đẹp vừa toát lên khí chất khó lường như thế, quả thực là lần đầu tiên.

Trấn tĩnh lại, ông ta mỉm cười chuyên nghiệp, dẫn cả nhóm vào bên trong:

"Tôi có chuẩn bị sẵn phòng nghỉ, trong đó có trà và bánh ngọt. Dương thiếu, cậu có muốn vào ngồi một lát?"

Đỗ Gia Danh liền lên tiếng trước:

"Phải hỏi đại sư đã, cô có muốn nghỉ một lát không ạ?"

"Không cần." – Thích Tuyền đáp gọn.

"Vậy thì đến thẳng đài nhảy bungee." – Dương Túc quay sang ra lệnh cho ông chủ.

Khu nhảy bungee nằm bên vách núi, cao hơn hai trăm mét. Đài nhảy hẹp như một cánh tay mảnh dẻ vươn ra giữa không trung, mỗi lần chỉ cho phép tối đa năm người nhảy.

Huấn luyện viên cầm danh sách, hỏi:

"Ai nhảy trước?"

"Tôi." – Đỗ Gia Danh lập tức giơ tay. Anh ta rất mê thể thao mạo hiểm, tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt đại sư.

Trái ngược với sự háo hức của Đỗ Gia Danh, Trương Thành Ngôn thì mặt tái mét. Anh ta chẳng dám nhìn xuống dưới, hai chân như nhũn ra.

"Nhát gan thế mà cũng dám tới đây?" – Đỗ Gia Danh chê bai không nể nang – "Sợ chết!"

Trương Thành Ngôn đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vững giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sợ cũng phải đi theo đại sư!"

Anh ta thầm hy vọng Thích Tuyền nhìn thấy được thành ý của mình. Trước khi đến đây, người nhà đã dặn đi dặn lại: phải hầu hạ đại sư chu đáo, đó là ân nhân cứu mạng, gặp được là phúc lớn, không gặp được cũng đừng cưỡng cầu.

Dương Túc quay sang hỏi nhỏ:

"Đại sư muốn nhảy thứ hai hay thứ ba?"

"Thứ hai." – Thích Tuyền trả lời, mắt nhìn về phía hồ nước phía dưới.

Mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, cảnh sắc từ độ cao hơn hai trăm mét thật ngoạn mục. Nhưng ánh mắt của Thích Tuyền không dừng lại ở vẻ đẹp đó. Cô lặng lẽ vận linh thức, dò xét mặt hồ sâu thẳm bên dưới.

"Ahhhhhhhh—!"

Một tiếng hét vang dội cắt ngang không gian.

Đỗ Gia Danh vừa dang tay vừa nhào xuống không trung, mặt đầy kích động.

Dưới làn nước, ở nơi người thường không nhìn thấy, một khuôn mặt quỷ tái nhợt hiện lên. Nó cười khanh khách vỗ tay, biểu cảm chẳng khác gì một khán giả cuồng nhiệt đang cổ vũ.

Dù không ai nhìn thấy, nó vẫn vô cùng vui vẻ.

Thích Tuyền: "..."

Là một con bạch quỷ cấp một—chưa từng làm hại ai.

Cô nhớ trong cốt truyện gốc, Tần Nhược từng lợi dụng con quỷ này để hù c.h.ế.t thiên kim thật. Không biết việc đó có khiến nó bị dính nghiệp chướng không, nhưng lúc này, nó rõ ràng không mang tà khí.

Cô đến đây để điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của thiên kim thật. Nhưng nếu kẻ gây họa không phải con quỷ này, thì... cô có nên để nó tiếp tục "sống" an ổn dưới hồ?

"Đại sư, đến lượt cô rồi." – Dương Túc lễ phép nhắc nhở.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Thích Tuyền bước ra đài nhảy, nhân viên bắt đầu gắn dây bảo hộ cho cô. Cô không nói gì, cũng không nhìn quanh, chỉ lặng lẽ ngắm mặt nước sâu thẳm bên dưới.

Nhân viên nhìn thấy thần thái ấy, không nhịn được khen:

"Cô gái này gan thật."

"Đại sư là cao nhân mà!" – Trương Thành Ngôn không nhịn được hét to một câu.

Nhân viên tưởng anh ta nói đùa, bật cười không để tâm.

Dây đã buộc chặt.

Thích Tuyền bước đến mép đài, không một chút chần chừ. Cô cúi người, dứt khoát nhảy xuống.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com