Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 107



"Wow! Đại sư thật sự ngầu quá!" – Trương Thành Ngôn nhìn Thích Tuyền đầy ngưỡng mộ, mắt lấp lánh như sao trời.

Dương Túc đứng bên cạnh cũng gật gù: "Tôi đã nói rồi mà, với bản lĩnh của đại sư thì độ cao này chẳng là gì. Người ta biết phi thiên độn địa đấy."

Gió rít bên tai, mặt hồ rộng mở dưới chân, Thích Tuyền đang lơ lửng giữa không trung. Từ trên cao nhìn xuống, cô thấy rõ một linh thể trong hồ đang nhìn mình chăm chú – là thủy quỷ. Anh ta vung tay, nước b.ắ.n lên như pháo hoa lấp lánh trong ánh nắng.

Thoáng chốc, cô thấy rõ trên vai anh ta lộ ra một quân hàm mờ nhạt.

Trước đây, thủy quỷ chỉ nổi phần đầu và tay lên mặt nước, còn từ cổ trở xuống chìm hoàn toàn. Nhưng giờ khi cô bay đến gần, động tác anh ta lớn hơn khiến nước dạt ra, để lộ rõ quân hàm.

Thích Tuyền nhìn khuôn mặt trẻ trung kia, lòng chợt mềm lại.

Thủy quỷ đang chơi đùa giữa hồ, nhưng rồi như linh cảm có điều khác thường, anh ta ngẩng đầu nhìn lên – nơi nữ du khách đang đong đưa giữa không trung. Cô cũng đang nhìn anh.

Anh ta chớp mắt, ngỡ đó chỉ là sự trùng hợp. Mấy năm nay, chẳng ai từng nhìn thấy anh ta cả.

Thủy quỷ lặn mất tăm, rồi lại rụt rè ló đôi mắt lên khỏi mặt nước, tiếp tục nhìn trộm Thích Tuyền.

Đúng lúc đó, cô vút qua ngay phía trên đầu anh ta.

Một người – một quỷ – mắt chạm mắt.

"Á á á—!" – Thủy quỷ hoảng hốt hét lên, rồi lập tức biến mất vào lòng hồ.

Thích Tuyền: "..."

Sau một hồi đong đưa qua lại, dây cáp hạ thấp, cô nhẹ nhàng rơi xuống một chiếc thuyền nhỏ đang chờ sẵn. Nhân viên lập tức đón cô, tháo thiết bị bảo hộ, mặc áo phao và điều khiển thuyền quay vào bờ.

Linh thức của cô lặng lẽ bám theo thủy quỷ, cảm nhận được anh ta vẫn đang lặn lẽ lẽ theo sau, nhưng không dám ló mặt lên.

"Đại sư thật dũng mãnh!" – Đỗ Gia Danh đứng trên bờ, vừa vẫy tay vừa gọi to.

Khi cô vừa bước lên bờ, Đỗ Gia Danh liền chạy tới đưa nước mát và một hộp trái cây đã được gọt sẵn. Anh ta trông đẹp trai, nhưng phong thái lại hơi ẻo lả, vừa thấy là biết kiểu người giỏi lấy lòng người khác.

Ông chủ câu lạc bộ đứng bên cạnh cũng đã quen với kiểu cư xử nịnh bợ của vị thiếu gia này, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Thích Tuyền – người phụ nữ lạnh nhạt vừa bước ra từ hồ nước, thần sắc không hề hoảng sợ, ngược lại điềm tĩnh đến mức khiến người ta phải kính nể.

Có lẽ... đây thực sự là một nhân vật lớn?

"Đại sư, giờ ngài muốn về luôn không ạ?" – Đỗ Gia Danh cười hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thích Tuyền không trả lời, ánh mắt cô hướng về hồ nước phía xa. Ở đó, một bàn tay xanh xao đang từ từ nhô lên khỏi mặt hồ.

"Chờ chút."

"Vâng!" – Đỗ Gia Danh không dám thắc mắc, ngoan ngoãn lui lại phía sau.

Bàn tay còn lại cũng từ từ nổi lên.

Thủy quỷ chầm chậm ló đầu ra, thấy cô vẫn đứng đó liền vội vàng rụt lại, rồi lại nhô lên thăm dò. Sau vài lần như vậy, dường như anh ta đã chắc chắn điều gì đó.

Cuối cùng, anh ta phấn khích giơ tay vẫy liên tục: "Này! Cô có thể nhìn thấy tôi thật à?!"

Anh ta đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát.

Thích Tuyền hơi cúi đầu, ánh mắt trầm xuống. Có lẽ vì những chuyện từng trải qua trong kiếp trước, cô luôn có thiện cảm với những người mặc cảnh phục.

Một cảnh sát trẻ c.h.ế.t oan, cô không thể giả vờ như không thấy được.

Cô rút từ trong áo ra một tấm mộc bài gỗ đào nhỏ, ánh mắt bình tĩnh.

Đỗ Gia Danh thấy vậy thì mắt sáng lên: "Đại sư định làm phép à?"

Ông chủ câu lạc bộ đứng cạnh thì nghi hoặc nhìn miếng gỗ kia. Trong mắt ông ta, nó chẳng khác gì một miếng gỗ tầm thường cả.

Thích Tuyền không nói gì. Cô truyền linh lực vào mộc bài, khiến pháp trận khắc bên trong phát động, một luồng sáng nhàn nhạt xuất hiện, kéo thủy quỷ vào bên trong mộc bài.

Thủy quỷ: “???”

Trong mộc bài gỗ đào, đã có sẵn một linh hồn – chính là Tần Nhược.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Một lát sau, thủy quỷ ngơ ngác mở lời: "Ơ... cô trông quen quen."

Tần Nhược cứng đờ: "..."

Cô ta giờ đã chấp nhận số phận, chẳng buồn chống cự nữa.

"Chúng ta từng gặp nhau, ngay trước lúc anh chết."

Thủy quỷ giật mình: "Cô biết tôi thật à?! Gặp ở đâu? Mà đây là chỗ nào vậy? Cô cũng c.h.ế.t rồi sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com