Tần Nhược thở dài: "Tôi không quen anh, nhưng từng chứng kiến nhiệm vụ cuối cùng của anh. Đây là không gian linh hồn, còn người vừa rồi nhìn thấy anh chính là một Thiên sư."
"Ơ?" – Thủy quỷ gãi đầu, bối rối – "Nhiệm vụ cuối cùng... Tôi nhớ mình nhận được một cuộc gọi trình báo. Khi đến khu dân cư Hoa Viên số 1 thì thấy người ta đang ép một cô gái làm Âm hôn. Tôi can thiệp, yêu cầu họ dừng lại, rồi... sau đó trên đường về nhà, chẳng hiểu sao lại c.h.ế.t đuối ở cái hồ này."
Anh ta dừng lại, rồi nghiêng đầu nhìn hồn thể đã úa tàn của Tần Nhược: "Cô cũng có mặt ở đó à?"
Tần Nhược im lặng một lúc rồi gật đầu.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Khi đó cô ta chỉ là một tân binh trong giới Huyền môn, theo tiền bối tới thực hiện nghi thức kết Âm hôn.
Không ngờ có một cảnh sát trẻ liều lĩnh xông vào cản trở. Anh ta còn không biết bọn họ là tà tu, cứ tưởng chỉ là nhóm người mê tín. Anh ta thuyết giảng một hồi rồi bỏ đi.
Ngay khi cảnh sát rời khỏi, tiền bối lập tức báo cáo tình hình. Tần Nhược còn nhớ mơ hồ rằng cấp trên khi đó chỉ lạnh lùng nói một câu: "Giết."
Lúc đó là thời kỳ tà tu gặp khó khăn, chính đạo truy quét mạnh. Dù là một sơ suất nhỏ cũng không được phép tồn tại.
Cảnh sát trẻ trúng ảo thuật, trượt chân ngã xuống hồ, từ đó biến mất khỏi thế giới này.
Phía xa, trên đài nhảy, Trương Thành Ngôn vẫn đang la hét ầm trời. Còn Dương Túc thì đã được đưa xuống thuyền, nhưng chưa kịp lên bờ.
Đỗ Gia Danh nhanh chóng chớp lấy cơ hội, hớn hở nói:
"Được, để tôi đưa cô về!"
Ông chủ câu lạc bộ đứng bên cạnh trố mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi cảm thán: Không ngờ cậu ấm nhà giàu cũng có khiếu làm tài xế thế này, đúng là bội phục!
Hai người kia là Dương Túc và Trương Thành Ngôn thì chỉ biết nghiến răng nghiến lợi: Đồ gian xảo, ra tay nhanh thật!
Xe nhà họ Đỗ rời khỏi câu lạc bộ, chạy dọc theo con đường chính dẫn về biệt thự Lâm Hồ. Đường vắng, hai bên trồng đầy cây ngô đồng tỏa bóng mát rượi, gió nhẹ thổi làm lá xào xạc.
"Đại sư, cô có thấy nóng không?"
"Đại sư, có khát nước không ạ?"
"Đại sư, cô có muốn nghỉ một lát không..."
Thích Tuyền liếc nhìn người bên cạnh, không đáp.
Vừa tránh được Trương Thành Ngôn thì giờ lại phải đối mặt với Đỗ Gia Danh. Hai người này đúng là có duyên làm phiền cô theo kiểu luân phiên trực ban.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đại sư," Đỗ Gia Danh vẫn không biết mệt, cười nịnh nọt hỏi tiếp, "nghe nói bùa bình an của cô rất linh nghiệm. Không biết tôi có vinh hạnh xin được một lá—"
"Rầm!"
Một tiếng va chạm lớn vang lên phía trước. Tài xế giật mình đạp phanh gấp.
"Chết tiệt! Có chuyện gì thế này?" Đỗ Gia Danh nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài.
Cách đó chừng năm mươi mét, một chiếc xe màu xanh dương đã đ.â.m vào đuôi một chiếc xe đen, cả hai xe đều dừng lại giữa đường. Ban đầu ai cũng tưởng chỉ là tai nạn nhẹ, nhưng ngay sau đó, chiếc xe xanh bất ngờ lùi lại, rồi tăng tốc lao tới đ.â.m vào xe đen một lần nữa. Xe đen bị đẩy về phía trước vài mét.
Vẫn chưa dừng lại.
Chiếc xe màu xanh như bị ma nhập, cứ điên cuồng đ.â.m vào đuôi xe đen hết lần này đến lần khác.
Người đi đường và xe cộ hai bên đều ngưng lại, ai nấy đều kinh hãi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Thích Tuyền thu linh thức lại, bao phủ xung quanh hiện trường. Bên trong xe xanh vang lên tiếng gào:
"Chết đi! Đồ kỹ nữ, mày phải chết!"
Cô khẽ bấm ngón tay tính toán, rồi quay sang Đỗ Gia Danh:
"Cho tôi mượn cái ô."
Đỗ Gia Danh lập tức lôi ra một chiếc ô:
"Đại sư định xuống xe à? Để tôi che cho cô."
"Không cần, anh ở lại trong xe."
Cô mở cửa bước xuống.
Chiếc xe xanh vẫn tiếp tục hành vi bạo lực như phát cuồng, buộc xe đen phải tấp vào lề đường. Nhiều người đã gọi cảnh sát. Lúc này, tài xế xe đen định xuống xe để nói chuyện, nhưng ba người từ xe xanh đã lao ra, trên tay cầm theo ly thủy tinh.
Một người mở cửa sau xe đen, một người vặn nắp ly, người còn lại thì giơ điện thoại quay video.
"Viên Thanh! Cút khỏi giới giải trí đi!"
Người cầm ly không chần chừ, hất thẳng chất lỏng bên trong vào khoang xe sau.