Thích Tuyền đứng cách đó không xa, khoanh tay quan sát, rồi lạnh nhạt nói với hệ thống:
"[Ở đâu cũng có kiểu đạo đức giả này. Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm.]"
Hệ thống dè dặt hỏi: "[Cô không vui sao?]"
"[Cũng không hẳn, chỉ thấy mệt.]"
Hệ thống thì thầm trong lòng: Cô nhìn mà còn nói là bình thường à?
Lúc này, Đỗ Gia Danh đứng bên cạnh liền tranh thủ tiến lên:
"Đại sư, bên cảnh sát đã hoàn tất thẩm vấn rồi, giờ chúng ta về được chứ?"
Ngay khi đó, Viên Thanh lên tiếng. Giọng cô bình tĩnh, nhẹ như không:
"Tôi... tha thứ cho họ."
Cô gái nhỏ bé ấy, người vừa trải qua một vụ tấn công dã man, lại chọn tha thứ. Gương mặt cô bình tĩnh, nhưng đôi mắt trống rỗng, giống như đã quen với việc chịu tổn thương và cô đơn. Dù bị tổn thương, cô vẫn chọn cách không làm tổn thương người khác.
Thích Tuyền gật đầu với Đỗ Gia Danh:
"Về thôi."
Hệ thống giận đến mức gào lên:
"[Tức c.h.ế.t đi được! Sao cô ấy lại tha thứ cho chúng chứ? Thật là kiểu thánh mẫu điển hình!]"
Thích Tuyền lên xe, thản nhiên đáp:
"[Cô ấy không phải thánh mẫu.]"
"[Không phải thì là gì?]"
"[Có lẽ... cô ấy cảm thấy mình có lỗi.]"
Hệ thống: "?"
Cùng lúc đó, tại biệt thự bên hồ, trong một căn phòng đầy ánh sáng, TV đang phát hoạt hình thiếu nhi. Trên bàn có sách vở, bút máy, vở bài tập. Linh Sinh ngồi học chăm chú. Bất chợt, một tiếng "cộc cộc" vang lên ngoài cửa sổ. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim sẻ đang đậu trên bệ kính, dùng mỏ gõ nhẹ vào cửa, ánh mắt đen láy như biết nói.
Linh Sinh khẽ động ngón tay, cửa sổ tự động mở ra. Chim sẻ bay vào, đậu lên bàn, ríu rít vài tiếng rồi nghiêng đầu nhìn cậu.
Cậu mỉm cười, giơ tay xoa đầu nó. Làn linh lực dịu dàng truyền ra từ lòng bàn tay, chim sẻ nhắm mắt lại, vỗ cánh khe khẽ như đang tận hưởng. Một lúc sau, Linh Sinh vỗ nhẹ, chim sẻ hiểu ý liền bay ra ngoài.
Bên ngoài nắng chói chang.
Đỗ Gia Danh lái xe đưa Thích Tuyền về đến cổng biệt thự. Vừa định lịch sự xuống che ô cho cô, anh ta sững lại khi thấy một chàng trai cao ráo đã đứng đợi sẵn, cầm ô che cho Thích Tuyền.
Ánh mắt Đỗ Gia Danh chợt dại đi một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù anh ta nổi tiếng mê gái, nhưng phải thừa nhận, người con trai trước mặt đẹp đến mức khó tin. Mà người có thể đứng cạnh một mỹ nam như vậy, chỉ có thể là Thích đại sư – người có khí chất lạnh lùng và sâu không lường được.
Không biết trong đầu đang nghĩ gì, Đỗ Gia Danh cười hì hì:
"Vậy tôi không làm phiền nữa, chào đại sư!"
Thích Tuyền không nói gì, chỉ nhướng mày.
Linh Sinh vẫn im lặng, ánh mắt trong veo dõi theo Thích Tuyền, không hề để tâm đến sự có mặt của Đỗ Gia Danh. Đỗ thiếu gia cười nhăn nhở, quay người lên xe lái đi.
Thích Tuyền bước về phía cổng, hỏi nhẹ:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Sao lại ra ngoài thế này?"
Linh Sinh giơ cao chiếc ô lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hệ thống không nhịn được, rít lên: "[Hu hu hu Linh Sinh ngoan quá! Yêu c.h.ế.t mất!]"
Thích Tuyền: "[Cái hệ thống ngốc nghếch.]"
Dù không công khai danh tính người trong cuộc, nhưng một số người đi đường tò mò đã đăng đoạn video lên mạng. Trong video có hình ảnh chiếc xe thương mại màu đen, nhanh chóng bị dân mạng "thánh soi" lần ra danh tính chủ xe.
"[Nhìn biển số là biết, người trong xe chắc chắn là Viên Thanh.]"
"[Lũ fan kia dám chửi cô ấy là sao chổi, đúng là vô nhân tính.]"
"[Cái ly đó thực sự chứa axit? Quá kinh khủng!]"
"[May mà cô gái cầm ô ngăn lại, nếu không Viên Thanh đã bị hủy hoại cả đời.]"
Trong khi đó, Ninh Chí và Trần Phi Lộc vẫn đứng chờ bên ngoài khu biệt thự nơi Viên Thanh tạm trú. Hai người được Thích Tuyền dặn đến để xử lý con quỷ cấp 3 kia, nhưng tiếc là không thấy ai.
"Chết tiệt!" Trần Phi Lộc đang lướt Weibo thì hét lên, đưa điện thoại cho Ninh Chí:
"Nhìn xem! Đây không phải là đại sư à?"
Ninh Chí vừa xem video, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong đoạn quay chỉ vài giây, cậu nhận ra một hồn thể quen thuộc – chính là con quỷ cấp 3 mà họ đang truy tìm, đang ngồi ngay cạnh Viên Thanh.
Gương mặt cậu trở nên căng thẳng.
Tại sao? Nếu Thích đại sư đã có mặt ở đó, vì sao không trực tiếp thu phục con quỷ kia?