Tề Chính hơi sững lại, không giấu được vẻ ngạc nhiên:
"Hả?"
Không để ý đến sự lúng túng của anh, Thích Tuyền quay sang dặn dò Tô Dung:
"Đi chuẩn bị chút đồ ăn sáng cúng anh Tề."
Tô Dung mỉm cười, lễ phép gật đầu:
"Vâng ạ."
Anh ta quay sang hỏi thêm:
"Anh Tề, anh muốn ăn gì buổi sáng?"
Tề Chính gần như đáp lại theo phản xạ:
"Tôi ăn gì cũng được."
Anh thoáng giật mình. Quỷ cũng có thể ăn cơm sao? Nhưng mà… đã bao nhiêu năm rồi anh chưa được nếm lại hương vị của đồ ăn? Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhớ da diết.
Chẳng mấy chốc, Tô Dung đã bưng ra một bát cháo thịt nạc nóng hổi cùng mấy chiếc bánh bao trắng mềm, đặt ngay trước mặt anh, rồi lễ phép nói:
"Anh Tề, mời dùng bữa."
Bị một chàng trai vừa lịch thiệp vừa điển trai phục vụ tận tình như vậy, Tề Chính bối rối không biết để tay vào đâu, liền vội đứng dậy cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn nhiều."
Lúc này anh mới có thời gian quan sát kỹ xung quanh. Trong biệt thự này, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp, đã thế còn thuộc hàng cực phẩm. Chỉ có Tần Nhược là trông hơi… không ăn nhập, lại còn ở chung một mộc bài gỗ đào với anh.
Mùi cháo thịt thơm ngào ngạt cùng hơi ấm bánh bao lan tỏa, kích thích khứu giác lẫn tâm trí. Tề Chính cẩn thận cầm thìa sứ, múc một miếng cháo nhỏ đưa lên miệng. Vị ngọt của gạo, vị béo ngậy của thịt – tất cả cùng hòa quyện tan ra trên đầu lưỡi. Anh không kiềm được, vội nuốt xuống.
Trời ơi… anh thật sự cảm nhận được hương vị! Còn ngon đến mức không thể tin nổi!
Tề Chính không còn tâm trí để tự hỏi vì sao mình – một linh thể – lại có thể ăn uống như người sống. Anh chỉ đơn giản là không cưỡng lại được bản năng. Cháo thịt nóng hổi lần lượt vào miệng, thi thoảng lại kèm theo một miếng bánh bao mềm mịn. Cảm giác lúc này, thật sự như đang sống lại – sung sướng như tiên!
Nhìn anh ăn ngon lành, Thích Tuyền cũng thấy vui vẻ lây.
Sau bữa sáng, cô quay sang hỏi Tô Dung:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiến độ học hành của Linh Sinh dạo này sao rồi?"
Tô Dung đáp:
"Cậu ấy đã học đến chương trình lớp hai tiểu học rồi, thông minh lắm, học rất nhanh."
Thích Tuyền gật đầu. Với một linh thể trời sinh, cả “phần cứng” lẫn “phần mềm” đều là ưu việt thiên phú. Thế mà đến giờ mới học đến lớp hai… Rõ ràng có người cố tình kéo chậm tiến độ.
Dù vậy, cô vẫn chưa thật sự nghĩ ra phải đối xử với Linh Sinh thế nào. Bị nhốt mười mấy năm, anh không hiểu thế sự nhưng lại có khả năng phản kháng – như việc điều khiển quạ đen tấn công Đinh Tập. Điều đó chứng minh anh có tư duy độc lập, có niềm tin riêng về cách hành xử – kiểu như “ăn miếng trả miếng”.
Một người như vậy, sẽ không dễ dàng tiếp nhận các giá trị đạo đức xã hội hiện đại.
Nhưng xét cho cùng, Linh Sinh là nạn nhân. Việc anh phá hủy t.h.i t.h.ể của Đinh Tập cũng là điều dễ hiểu. Điều Thích Tuyền lo nhất chính là truyền thuyết về “linh thể trời sinh” – hoặc thành thần, hoặc thành ma.
Nếu một ngày anh trở thành ma... cô phải làm sao?
Cô vô thức nhìn chằm chằm vào Linh Sinh. Anh cảm nhận được ánh mắt đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách trong veo như nước suối mùa xuân nhìn thẳng vào cô, không chút che giấu hay ngại ngùng. Rồi anh khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng.
Hệ thống vang lên trong đầu cô:
[Linh Sinh đúng là sinh vật carbon đẹp trai nhất mà tôi từng thấy!]
Thích Tuyền nhướng mày:
"Ồ?"
Hệ thống vội vàng chữa cháy:
[À không, chị mới là người đẹp nhất!]
Cô thầm nghĩ: ...Cảm ơn, tôi không có hứng so kè nhan sắc với đàn ông.
Cô hỏi:
"Biết nói chưa?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Tô Dung lộ vẻ lúng túng:
"...Vẫn chưa ạ."
Là không biết nói, hay là không muốn nói? Người ngoài nhìn vào cũng khó mà phân biệt được.