Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 122



Trong lòng Viên Thanh chỉ còn lại tuyệt vọng. Cô đã từng nghĩ đến việc tìm đến cao nhân hay đại sư để cầu cứu. Nhưng Hà Siêu luôn giám sát chặt chẽ, cô chưa từng có lấy một cơ hội thoát thân. Cái lồng giam vô hình này đã biến cuộc đời cô thành địa ngục trần gian.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên. Bên ngoài là giọng nói chói tai, độc địa như đến từ một bóng ma:

“Siêu Siêu, đừng chơi nữa, xuống ăn cơm đi con.”

Là mẹ của Hà Siêu – Hà phu nhân.

Chính bà ta, cùng chồng mình, đã mời gã “đại sư” khốn kiếp kia đến, ép cô kết Âm hôn với một kẻ đã chết. Mỗi năm, đến ngày giỗ của Hà Siêu, cả hai lại kéo cô đến nghĩa trang như một nghi thức duy trì "mối quan hệ vợ chồng", đồng thời chuyển một khoản tiền khổng lồ vào tài khoản của gã thầy bói.

Họ chính là những con quỷ đội lốt người.

Hà Siêu nghe tiếng mẹ gọi, liền kéo tóc Viên Thanh, mở cửa. Khi thấy Hà phu nhân đứng bên ngoài, hắn lập tức thu lại vẻ hung dữ, giả vờ ngoan ngoãn.

"Mẹ, cô ta gây rối nhiều quá, hôm nay đừng cho cô ta ăn gì."

Hà phu nhân nở nụ cười hiền lành đầy giả dối:

"Được rồi, mẹ nghe lời con."

Cánh cửa đóng sập lại, khóa trái. Viên Thanh vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện vọng từ dưới nhà lên.

"Mẹ, còn chuyện trên mạng thì sao?" Hà Siêu hỏi, giọng lo lắng.

"Sợ gì chứ!" Hà phu nhân đáp tỉnh bơ. "Ai lại tin mấy chuyện Âm hôn vớ vẩn đó? Với lại, ai biết con còn sống?"

"Ờ, cũng đúng." Hà Siêu cười khẩy. "Mà con cũng chẳng muốn để cô ta đi đóng phim nữa. Cô ta đúng là kỹ nữ, cứ thấy đàn ông là nhào vô, phiền c.h.ế.t đi được."

Giọng Hà phu nhân dỗ ngọt như đang nói chuyện với đứa trẻ:

"Siêu Siêu ngoan, hiện tại để cô ta như vậy là tốt nhất. Có chút danh tiếng thì vẫn còn giúp được con hút vận khí, nhưng đừng để nổi tiếng quá, kẻo thu hút mấy người giỏi hơn con, ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta."

Từ dưới nhà, giọng của ông Hà cũng vọng lên phụ họa:

"Đúng đấy, đại sư cũng nói rồi, cứ giữ cô ta trong tình trạng như bây giờ là tốt nhất cho con."

"Được rồi... vậy con sẽ nhịn."

Viên Thanh nằm bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, cơ thể run rẩy không ngừng. Cơn đau khiến cô gần như không thể cử động, toàn thân như vừa rơi vào hầm băng, rét buốt đến tận xương tủy.

Cô còn sống để làm gì nữa đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng nếu cô c.h.ế.t đi, nhà họ Hà nhất định sẽ quay sang trút giận lên cha mẹ cô. Vì họ, cô không thể chết.

Trong khi đó, bàn ăn của nhà họ Hà lại đầy ắp món ngon.

Ba người nhà họ ngồi quanh bàn, đang chuẩn bị dùng bữa thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Do phải nuôi một con quỷ trong nhà, họ đã sa thải người giúp việc ở cố định, chỉ thuê người làm theo giờ. Đầu bếp cũng đến đúng giờ rồi rời đi, nên lúc ăn cơm, trong nhà chỉ còn lại ba người.

Hà Kiến Thiết cau mày, cầm điều khiển ấn vào màn hình giám sát. Khi thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Miễn hiện lên, ông ta khẽ giật mình, hỏi:

"Cảnh sát Hàn?"

Ngoài cổng, Hàn Miễn nhìn thẳng vào camera, giọng không chút d.a.o động:

"Hà tiên sinh, làm phiền ông mở cửa một chút."

Dù trong lòng bất mãn, nhưng Hà Kiến Thiết cũng không dám chống đối người thi hành công vụ. Ông ta miễn cưỡng đứng dậy ra mở cổng.

Trong nhà, Uông Thúy lo lắng thì thầm:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Siêu Siêu, cảnh sát tới rồi, con mau lên lầu trốn đi."

Hà Siêu không vui, đáp:

"Con ẩn hình là được rồi, mấy ông cảnh sát có thấy được con đâu."

Hàn Miễn vào nhà, đi thẳng vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh nhìn quanh một lượt rồi hỏi:

"Nhà có khách à?"

Hà Kiến Thiết cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, trả lời:

"Sao vậy? Có chuyện gì không?"

Hàn Miễn chỉ tay về phía bàn ăn:

"Trên bàn có ba đôi đũa, Hà tiên sinh với Hà phu nhân ăn cùng ai?"

Uông Thúy lập tức tái mặt, trong khi Hà Kiến Thiết vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt ông ta đảo nhanh, tìm cách ứng phó.

Khoảnh khắc im lặng trong phòng khách khiến ai nấy đều căng thẳng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com