Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 121



Hàn Miễn nhìn Tề Chính, giọng anh khàn đặc, đầy cảm xúc:

"A Chính, cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

Tề Chính vốn là người lạc quan, dù đã làm thủy quỷ suốt nhiều năm nhưng vẫn giữ được sự sáng sủa trong tính cách, không hề bi lụy. Nghe vậy, anh bật cười, giọng nhẹ tênh nhưng chân thành:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Không có gì to tát đâu. Tôi chỉ muốn được về nhà, thăm cha mẹ và em gái một lần. Nếu có thể tìm ra kẻ đã hại c.h.ế.t tôi thì càng tốt."

Anh đã nghe Tân Nhược kể lại chuyện năm xưa, nhưng người thầy đã dẫn dắt cô nhập môn hiện giờ đã rời khỏi thành phố Long Giang từ lâu, chẳng ai biết tung tích.

Ánh mắt Hàn Miễn thoáng chùng xuống, đầy áy náy. Cả hai tâm nguyện đó, anh đều không thể giúp gì. Nếu là một vụ án bình thường, anh nhất định sẽ điều tra tới cùng để tìm ra hung thủ, nhưng vụ việc này lại có liên quan đến giới Huyền môn – đó là thứ vượt quá tầm với của một cảnh sát như anh.

"Cậu yên tâm," Hàn Miễn trầm giọng nói, "tôi sẽ cố hết sức xin cấp trên liên hệ với giới Huyền môn, yêu cầu điều tra lại vụ án của cậu năm xưa."

Lúc này, viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh đột nhiên hỏi với vẻ ngập ngừng:

"Sao không nhờ luôn Thích đại sư?"

Từ “Thích tiểu thư” đổi thành “Thích đại sư”, đủ thấy trong lòng cậu ta đã công nhận sự tồn tại của những điều siêu nhiên.

Hàn Miễn khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thích Tuyền. Người con gái trước mặt, có thể khiến một quỷ hồn như Tề Chính hiện hình rõ ràng trước mắt mọi người – năng lực ấy không hề tầm thường.

Nhưng Thích Tuyền chỉ lặng lẽ đáp, giọng điềm tĩnh, không hề có chút háo hức nào trước sự kỳ vọng của họ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cách tốt nhất là thành lập một đội ngũ Thiên sư chuyên trách, lúc đó mọi chuyện mới có thể giải quyết tận gốc."

Hàn Miễn hiểu ý, không nói gì thêm. Anh dẫn theo viên cảnh sát trẻ tuổi, cùng Ninh Chí và Trần Phi Lộc rời khỏi biệt thự.

Dựa vào các biện pháp nghiệp vụ, họ nhanh chóng xác định được vị trí hiện tại của Viên Thanh. Khi nhìn thấy địa chỉ hiện lên trên màn hình định vị, Hàn Miễn cau mày.

"Đội trưởng Hàn, đây... hình như là nhà họ Hà," viên cảnh sát bên cạnh kinh ngạc nói. "Cô ấy đang ở trong biệt thự nhà họ Hà!"

Xem ra lời đồn trên mạng không phải là vô căn cứ. Viên Thanh thật sự có mối quan hệ với nhà họ Hà!

Cả bốn người lập tức lao đến biệt thự.

Lúc này, trong căn phòng âm u, những tiếng rên rỉ yếu ớt của người phụ nữ vang lên lẫn trong bóng tối. Những tiếng kêu đau đớn ấy dường như càng khơi dậy thú tính đáng sợ trong Hà Siêu. Khuôn mặt hắn tái nhợt, dữ tợn như quỷ ám, bàn tay độc ác giật tóc người phụ nữ dưới thân, vỗ lên mặt cô như đang đùa giỡn với một con vật nuôi, ánh mắt chứa đầy khoái cảm bệnh hoạn.

"Kỹ nữ!" Hắn gằn giọng, "Cô đúng là đồ bỏ đi! Tôi cứ tưởng cô cao quý lắm, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nằm đây cho tôi đánh chửi. Cô chính là loại đàn bà rẻ tiền, ở đoàn phim thì ve vãn hết người này đến người khác. Với thằng Ngụy Húc kia, hai người đã làm tới đâu rồi hả?"

Viên Thanh nằm sõng soài dưới đất như một con cá đã mắc cạn, đang hấp hối. Đôi mắt cô trống rỗng, vô hồn, chẳng còn chút ánh sáng nào. Máu tươi rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ, hòa lẫn với nước mắt chảy dài từ khóe mắt. Nhưng Hà Siêu chẳng hề bận tâm. Hắn thản nhiên đưa tay lau máu, rồi l.i.ế.m lên môi như một kẻ điên.

"Ngon thật đấy."

Viên Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể kiên trì sống được đến giờ phút này. Kể từ ngày bị ép gả kết Âm hôn với Hà Siêu một cách vô lý, cuộc đời cô đã sụp đổ.

Con quỷ trước mặt cô – không chỉ xâm phạm và đánh đập – mà còn từng chút một cướp đi sinh khí và vận mệnh của cô. Hắn bám riết lấy cô, nhưng lại cố ý hủy hoại cô đến tận cùng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com