Không thèm quan tâm đến ánh mắt người ngoài, Uông Thúy lục tìm lá bùa, sau đó cùng chồng xé nát nó ngay trước mặt mọi người.
Ngay lúc đó, ở một nơi cách xa thành phố Long Giang, một người đàn ông đang trên đường đến vùng giáp ranh ba thành phố để điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Đinh Tập chợt nhíu mày. Ông ta quay đầu nhìn về hướng bùa tín hiệu bị kích hoạt.
"Không tra ra được gì ở sào huyệt Đinh Tập, mà giờ lại có người thúc bùa nội bộ..." – ông lẩm bẩm – "Có lẽ, đầu mối đang nằm ở thành phố Long Giang."
Trong biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền nhẹ nhàng vung tay xử lý Hà Siêu, khiến cả người lẫn quỷ đứng đó đều cảm thấy vô cùng hả hê.
Ninh Chí trầm ngâm nhìn những gì đang diễn ra, trong lòng dấy lên rất nhiều cảm xúc. Từ nhỏ, cậu đã được gia tộc rèn giũa để kế thừa vị trí người đứng đầu, luôn tin tưởng rằng Thiên sư và quỷ là hai thế lực đối lập. Với cậu, chỉ cần là quỷ thì đều phải đưa về đúng chốn.
Đó là lý do lần đầu đến nhà Thích Tuyền, vừa thấy Tô Dung, cậu đã không ngần ngại ra tay.
Nhưng mọi thứ thay đổi sau sự kiện Đào Hoa Ấn và việc của Viên Thanh. Ninh Chí dần nhận ra, kẻ đối lập Thiên sư không phải là quỷ, mà là những kẻ – dù là người hay quỷ – làm điều ác.
Tô Dung, Tề Chính… họ đều là những linh hồn chính nghĩa, thiện lương. Chỉ cần không đi ngược lại Thiên đạo, thì việc họ tồn tại ở nhân gian – có gì là sai?
Nghĩ đến đây, Ninh Chí nghiêm túc nói:
"Tiền bối, sau khi trở về, cháu nhất định sẽ xin thành lập một đội Thiên sư chuyên trách."
Cậu hiểu rõ, giới Huyền môn bây giờ quyền lực đan xen, lợi ích chồng chéo, xử lý sự việc thường chậm chạp và bảo thủ. Những tà thuật như Đào Hoa Ấn hay Âm hôn – đáng lẽ phải tuyệt tích – vậy mà vẫn lộng hành trong thành phố Long Giang. Điều đó cho thấy, Huyền môn đã quá thất trách.
Hiệp hội Thiên sư vốn chỉ là cầu nối giữa các thế gia và môn phái, không đủ sức giải quyết tận gốc vấn đề.
Hệ thống cảm khái từ trong lòng: [Ninh tiểu Thiên sư đúng là có khí phách!]
Phải biết, nếu Ninh Chí thực sự tách khỏi gia tộc để lập phe riêng, tức là tự mình rời bỏ nguồn tài nguyên tu luyện khổng lồ, mà giới Huyền môn thì chẳng ai thích bị kiểm soát. Cậu chắc chắn sẽ vấp phải rất nhiều ngăn cản, thậm chí là thù địch.
Thích Tuyền âm thầm thở dài. Cô không đành lòng nhìn một nhân tài như vậy bị chèn ép hay bỏ phí.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cô nhẹ giọng nói: "Chuyện này chờ tin từ phía Hàn Miễn đã. Nếu phía chính phủ có ý định thúc đẩy, thì việc lập đội chắc chắn sẽ khả thi."
"Trước pháp luật và sức mạnh quốc gia, không ai có thể ngáng đường đâu." – cô bình thản bổ sung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vâng ạ." – Ninh Chí nghiêm túc gật đầu.
Đúng lúc này, Trần Phi Lộc ấp úng chen vào:
"À… tiền bối, em có thể… có thể gia nhập không ạ?"
Cậu ta rõ ràng rất yêu thích huyền học, nhưng thực lực thì vẫn còn quá non.
Thích Tuyền mỉm cười, hỏi: "Cậu giỏi cái gì?"
Trần Phi Lộc đỏ mặt, biết mình chẳng có chút bản lĩnh huyền học nào ra hồn. Nhưng cậu nhanh trí nói:
"Em học chuyên ngành công nghệ thông tin. Em có thể phụ trách thu thập và sàng lọc dữ liệu, xây dựng cơ sở dữ liệu cho đội chúng ta. Sau đó điều phối tài nguyên trên phạm vi toàn quốc, hỗ trợ chia sẻ thông tin và tối ưu hóa việc sử dụng các nguồn lực."
Hệ thống thốt lên một cách đầy cảm tình: [Chàng trai trẻ không tệ!]
"Tôi không quyết định được cậu có thể gia nhập hay không. Sau này sẽ có tiêu chí tuyển chọn cụ thể."
"Hả?" – Trần Phi Lộc hơi ngẩn ra.
Ngay cả Ninh Chí cũng không khỏi khó hiểu:
"Tiền bối, người là người đề xuất ý tưởng, sao lại nói là không liên quan?"
Thích Tuyền vốn rất sợ phiền phức. Ở kiếp trước, sư phụ muốn cô làm thủ tịch tông môn, cô vì báo ân nên không thể từ chối, buộc phải đứng mũi chịu sào, một lòng một dạ vì đại cục.
Giờ đã chuyển sinh sang thế giới khác, cô thực sự không muốn bị trói buộc vào trách nhiệm nữa.
"Tôi chỉ đưa ra gợi ý thôi mà." – Cô nhìn cả hai, vẻ mặt vô tội như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.