Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 128



Trần Phi Lộc không giấu được vẻ sốt ruột, quay sang Thích Tuyền nói:

“Nhưng ngoài chị ra, còn ai có đủ năng lực để đảm nhận vai trò người dẫn dắt đội ngũ chứ?”

Trong thế giới này, chỉ người thực sự mạnh mới có thể khiến người khác phục tùng một cách tâm phục khẩu phục.

Thích Tuyền khoát tay, bình thản đáp:

“Tôi muốn tập trung vào tu luyện. Hai người cứ về trước đi.”

Không còn cách nào khác, hai người đành rời đi.

Cuối tháng Tám, mùa thu sắp khép lại, cơn gió cuối hè vẫn mang theo chút hơi nóng phảng phất. Nó nhẹ nhàng lướt qua sân trước, luồn qua ô cửa sổ tinh xảo, mang theo một luồng linh lực mỏng manh.

Thích Tuyền khẽ nhíu mày, xoay người đi về phía đình nghỉ mát phía sau vườn.

Trong vườn, hoa nở rộ, khoe sắc rực rỡ. Bên hồ sen, một chàng trai mặc áo phông và quần dài đơn giản đang ngồi xổm bên mép nước. Trong tay cậu cầm một cành cây nhỏ, thong thả chọc vào làn nước, trêu đùa đàn cá đang bơi lội.

Linh lực từ lòng bàn tay cậu không chút kiêng dè mà rót vào cành cây. Đàn cá lập tức cảm nhận được, thi nhau bơi đến vây quanh đầu cành, tranh giành hấp thụ linh khí. Vảy cá vì thế càng thêm óng ánh, lấp lánh hơn.

Thích Tuyền đứng im lặng bên cạnh, nhìn cậu một lúc lâu.

[Có phải Linh Sinh quá cô đơn rồi không? Đến mức chỉ biết trêu cá giải khuây.] – Hệ thống trong đầu cô lên tiếng, đầy thương cảm.

Thích Tuyền: …

Cái hệ thống này còn mê sắc hơn cả cô.

Cô khẽ bật cười, dịu giọng nói:

“Cậu vận dụng linh lực tốt đấy.”

Linh Sinh hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt trắng mịn của cậu, khiến đôi mắt hổ phách như hòa quyện vô số ánh vàng. Một vẻ ấm áp nhưng sâu thẳm, khiến người khác khó lòng rời mắt.

Nhìn từ góc độ này, quả thật vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta kinh ngạc – đúng là vẻ ngoài do trời ban.

Với những người có nhan sắc cao, Thích Tuyền luôn có phần dung túng hơn. Chỉ cần đối phương không vượt qua giới hạn của cô, dù có là người câm, cô vẫn sẽ đối xử nhẹ nhàng, khoan dung.

Tuy vậy, cô vẫn không quên nhắc nhở:

“Nhưng đừng quá tay. Tôi không muốn nuôi ra mấy con cá biết nói chuyện.”

Linh thể trời sinh không chỉ có ích với tu sĩ, mà còn ảnh hưởng đến sinh linh xung quanh. Nếu Linh Sinh cứ tiếp tục truyền linh lực cho đám cá, không biết chừng một ngày nào đó chúng sẽ khai mở linh trí rồi thành tinh mất.

Cô đoán chắc, trong ngọn núi từng giam giữ cậu, có lẽ cũng không ít sinh vật đã được “cậu chủ” này nuôi đến khai linh như thế rồi.

Đúng là kiểu "giả vờ hiền lành rồi bất ngờ ăn thịt hổ". Dù không có cô, sớm muộn gì Linh Sinh cũng sẽ tự g.i.ế.c được Đinh Tập để thoát khỏi sự giam cầm đó thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Linh Sinh cụp mắt, thu linh lực về. Mất đi nguồn năng lượng hấp dẫn, đàn cá tản ra nhanh chóng.

Cậu hơi nghiêng người, đưa tay ra, như thể muốn chạm vào Thích Tuyền.

Cô nghiêm túc nói ngay:

“Tôi không cần. Tôi không muốn lấy linh khí từ người khác. Cậu muốn ở lại đây thì cứ ở, muốn đi thì cũng có thể đi. Không cần phải dè chừng tôi.”

Nghe vậy, Linh Sinh khựng lại, rụt tay về, cúi đầu, cằm gác lên đầu gối, cả người toát lên vẻ đáng thương không nói thành lời.

[Hu hu hu hu, đứa nhỏ này đáng thương quá đi mất…] – Hệ thống lại khóc lóc vì người đẹp.

Thích Tuyền thở dài trong lòng. Cô biết, Linh Sinh đang thử cô.

Một tu sĩ nhặt được người sở hữu linh thể trời sinh – ai mà có thể hoàn toàn bình tĩnh được? Dù không vắt kiệt đối phương, cũng khó tránh khỏi bị cám dỗ.

Trong mắt Linh Sinh, có lẽ cô chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa đang che giấu bản chất thật.

Cậu đang dụ cô, muốn vạch trần lớp vỏ bọc đó.

Nhưng cô thì khác. Cô có kiêu ngạo, có nguyên tắc, và cô biết mình không giống những kẻ từng giam cầm Linh Sinh trước đây.

...

Tại bệnh viện An Tế.

Đỗ Gia Danh đích thân dẫn người canh gác phòng bệnh đặc biệt, nhưng vẫn không quên "khoe" trong nhóm chat.

[Đỗ Gia Danh]: hehehehehe

[Dương Túc]: Cười gì như kẻ ngốc vậy? Lại để ý cô nàng xinh đẹp nào rồi hả?

[Đỗ Gia Danh]: Tôi có chuyện vui! Hehehe!

[Trương Thành Ngôn]: Lại bị ma nhập à?

[Dương Túc]: Ủa, hay là cần mời đại sư đến giúp?

[Đỗ Gia Danh]: Các cậu mới bị ma nhập ấy. Tôi chỉ đang vui thôi!

[Dương Túc]: Vui gì thế? Nói ra cho tụi này vui chung nào.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Đỗ Gia Danh]: Không thể nói!

Thực ra, anh biết người đang được chăm sóc là nữ minh tinh Viên Thanh. Chuyện này chắc chắn không đơn giản. Đại sư đã dặn dò kỹ phải bảo vệ cô thật nghiêm mật, vì thế anh tuyệt đối không thể tiết lộ thông tin gì.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com