"Ông làm quản lý lâu như vậy, chắc nắm rất rõ tình hình trường chứ?" – Trần Phi Lộc hỏi tiếp.
"Đại khái là vậy." – Chủ nhiệm Tôn trả lời.
Ngay lúc này, Trần Phi Lộc cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Anh mạnh dạn hỏi:
"Trường có từng xảy ra vụ mất tích nào không?"
"Mất tích?" – Chủ nhiệm Tôn chột dạ, dừng bước lại. "Cảnh sát Hàn, rốt cuộc các anh định làm gì?"
"Chuyện công việc thôi." – Hàn Miễn vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.
"Không được đi tiếp nữa đâu." – Ông Tôn lắc đầu, chỉ tay về phía trước. "Phía trong toàn là cây bụi rậm rạp, không có đường đâu. Với lại, nơi đó có nhiều cây quý, không thể để bị phá hoại."
Lúc này, Thích Tuyền dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào khu rừng sâu u tối phía trước. Giọng cô bình tĩnh:
"Hướng 10 giờ, cách đây khoảng 60 mét."
Trong mắt của Thiên sư như cô, nơi âm khí dày đặc nhất chính là điểm tụ âm của cả khu rừng. Rất có thể là nơi chôn xác người.
Hàn Miễn ngẩn người một chút, sau đó lập tức ra hiệu cho đội cảnh sát đi theo hướng đó, mang theo cả thiết bị dò tìm và đào bới.
"Này! Mấy người đang làm gì vậy?" – Chủ nhiệm Tôn hoảng hốt đuổi theo, mồ hôi nhễ nhại. "Không thể tùy tiện đào bới ở đây đâu! Mấy cây trong rừng rất đắt tiền đấy!"
Ninh Chí và Trần Phi Lộc cũng nhập nhóm hỗ trợ đào bới. Bỗng nhiên, toàn bộ lá cây trong rừng ngừng lay động.
Một luồng âm khí đen đặc như khói keo từ tứ phía cuộn lại, lạnh thấu xương, như thể có thứ gì đó khổng lồ bao trùm tất cả, che khuất mọi tia sáng cuối cùng trong khu rừng nhỏ này.
Từ trong làn khói đen, bóng dáng một người phụ nữ chập chờn xuất hiện.
"Chúng mày là ai? Muốn làm gì ở đây?" – Giọng nói khàn đặc, vang vọng từ mọi hướng, giống như âm thanh vọng lại trong không gian kín.
Thích Tuyền hơi híp mắt:
"Kỹ năng này hay phết."
Hệ thống thì run bần bật:
"[Aaaaaa! Quỷ! Quỷ thật kìa!]"
Hệ thống thì run bần bật:
"[Aaaaaa! Quỷ! Quỷ thật kìa!]"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó cũng từng thấy quỷ, nhưng những người như Tô Dung hay Tề Chính đều sạch sẽ, có hình thể gần như bình thường. Còn thứ này... toàn thân đầy vết khâu, da thịt lở loét, đầu và tay chân giống như bị chắp vá lại. Đáng sợ đến mức khiến cả hệ thống run rẩy.
Ninh Chí nhìn chằm chằm vào cái bóng đang hiện dần rõ hơn, vẻ mặt trầm trọng:
"Hồng quỷ cấp 5."
"Vượt cấp của cậu rồi à?" – Trần Phi Lộc cau mày.
"Ừ, cao hơn một bậc."
"Vậy chẳng phải đã hại rất nhiều người rồi sao?"
Ninh Chí lắc đầu:
"Không giống. Dù thực lực đạt cấp 5, nhưng trên người nó không mang theo sát nghiệt."
"Hả? Nhưng chẳng phải từ cấp 3 trở lên đều từng gây án sao?" – Trần Phi Lộc nghi hoặc.
Ninh Chí cũng không chắc chắn, trong lòng đầy hoài nghi.
Hệ thống nghe được cuộc trò chuyện liền thì thầm với Thích Tuyền:
"[Thông thường đúng là như vậy, nhưng mọi chuyện trên đời luôn có ngoại lệ. Có lẽ con quỷ này là một trường hợp đặc biệt.]"
Thích Tuyền vừa dứt lời, linh lực trong tay lập tức hóa thành một sợi dây mảnh, phát ra âm thanh sắc bén "xoẹt" một tiếng, đánh vỡ màn chắn hắc khí dày đặc đang bao quanh nữ quỷ. Lớp hắc khí giống như những quân cờ domino bị đẩy ngã, vết nứt nhanh chóng lan rộng rồi tan biến hoàn toàn trong nháy mắt.
Mọi người giờ mới nhìn rõ, phía sau nữ quỷ là một sinh hồn đang đứng lặng lẽ, bộ dạng uể oải như buồn ngủ, hai mắt rũ xuống, trông vô cùng đáng thương.
Trần Phi Lộc kêu lên: "Là Tiền Côn!"
Nữ quỷ không hề tức giận vì bị phá vỡ kết giới. Trái lại, cô ta liếc nhìn về phía Hàn Miễn và nhóm cảnh sát đang đào bới phía sau, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Thích Tuyền, ánh mắt sắc như dao, hỏi lại lần nữa:
"Các người là ai? Tại sao lại vào nơi này?"
Hệ thống vang lên: "Wow, cô ta tỉnh táo thật đấy."
Thích Tuyền trả lời thản nhiên: "Chưa từng hại người, nên không trở thành ác quỷ mất đi lý trí."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Trần Phi Lộc lấy hết can đảm lên tiếng: "Chị gái à, bọn tôi đến đây để tìm người."
Nữ quỷ giật nhẹ cổ tay, kéo Tiền Côn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Ý cậu là hắn?"
"Đúng vậy, mong chị có thể nể tình thả cậu ấy."
Nữ quỷ lắc đầu, vẻ mặt đầy chán ghét: "Không được."