Cô chỉ tay về phía tấm bảng "Cấm vào" phía xa, hỏi ngắn gọn:
"Chúng tôi có thể vào được không?"
Hàn Miễn thoáng khựng lại. Dù gì đây cũng là trường học, muốn vào nơi có biển cấm thì cần có sự cho phép.
Anh kiên nhẫn nói:
"Cô cần phải nói rõ tình hình, tôi mới có thể liên hệ nhà trường."
Thích Tuyền liếc sang Trần Phi Lộc. Cậu lập tức hiểu ý, nhanh chóng tóm tắt lại chuyện của Tiền Côn cho Hàn Miễn nghe, cuối cùng nói thêm:
"Trong rừng có gì cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng việc phải nhờ đến cảnh sát thì khả năng có liên quan đến án mạng."
Hàn Miễn gật đầu, lập tức quay đi gọi điện báo cáo cấp trên.
Trong lúc chờ đợi, Thích Tuyền lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Hệ thống reo lên đầy hào hứng:
"[Đại lão! ‘Anh Uyên Khuyên Người Đừng Viết Văn’ vừa ném 1000 địa lôi! ‘Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng’ cũng ném 1000 nữa! Chắc là vì Tiền Côn đó!]"
"[Ừ.]"
"[Còn có một tin tốt nữa!]"
"[Gì vậy?]"
"[Chúc mừng đại lão đã leo lên vị trí số 1 bảng xếp hạng tân binh toàn web! Phần thưởng: Mười ngày tuổi thọ!]"
Hệ thống nhỏ vui mừng khôn xiết, vừa mừng vừa lo — không thể tin nổi đại lão có thể đạt được thành tích khủng như vậy... chỉ bằng cách “lười biếng có chọn lọc".
[Sau khi hệ thống tính toán, danh vọng mà cô tích lũy hiện tại là 3.140.522 điểm. Nếu quy đổi thành tuổi thọ thì khoảng 3.141 ngày, cũng chính là hơn tám năm.]
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tích lũy được tám năm tuổi thọ. Thích Tuyền vốn là người điềm tĩnh cũng không khỏi vui mừng. Kiếp trước cô chỉ sống đến 22 tuổi, bây giờ có thể sống đến 30 rồi. Cô cười khẽ, nói thầm trong lòng:
"[Làm tốt lắm.]"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Hệ thống đáp lại, đầy hân hoan:
"[Hihi.]"
Thích Tuyền hỏi tiếp:
"[Quán quân bảng xếp hạng tân binh lần này cũng là một mục tiêu theo giai đoạn đúng không? Sao trước giờ cậu không nhắc đến?]"
"[Muốn cho đại lão bất ngờ mà~]" – Hệ thống nũng nịu trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"[Vậy mục tiêu tiếp theo là gì?]"
"[Lọt top đầu bảng xếp hạng.]"
"[Bảng xếp hạng nào vậy?]"
"[Bảng xếp hạng nhân tạo. Khi tích đủ số chữ nhất định sẽ tự động được xét duyệt, sau đó biên tập sẽ đưa vào bảng xếp hạng phù hợp.]"
"[Ồ.]"
Lúc này, Hàn Miễn vừa cúp điện thoại xong, quay lại nói với Thích Tuyền:
"Trường học sẽ cử một người quản lý đi cùng chúng ta."
"Ừ."
"Video ghi hình hôm qua tôi đã nộp rồi, đơn xin điều tra cũng đã gửi."
Anh đã quá quen với phong cách ít lời của cô, nhưng vẫn không khỏi thận trọng hỏi:
"Tề Chính… sẽ như thế nào?"
Thích Tuyền bình thản trả lời:
"Chờ các anh triệt phá đường dây kia."
Tề Chính vì ngăn cản kết ấn hồn mà chết. Nếu cảnh sát có thể lần ra đầu mối, trừng trị thủ phạm đúng luật, anh ấy mới có thể yên lòng mà đầu thai.
"Chúng tôi sẽ làm được." – Hàn Miễn nói chắc nịch.
Rất nhanh sau đó, người của trường đã tới. Là một người đàn ông trung niên mập mạp, trán hói nhẹ, giới thiệu mình là chủ nhiệm Tôn. Sau khi chào hỏi xong, ông dẫn cả nhóm vào rừng cây phía sau trường.
“Khu rừng này được trồng từ ba mươi năm trước, lúc trường mở rộng. Thường ngày chẳng mấy ai lui tới.” – Chủ nhiệm Tôn vừa khó nhọc bước qua những bụi cây, vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Ông quay sang hỏi:
"Cảnh sát Hàn, các anh vào rừng là có chuyện gì à?"
Hàn Miễn lặng thinh, không tiện nói rằng nơi này âm khí nặng nề nên mới đến xem xét. Đúng lúc ấy, Trần Phi Lộc lên tiếng đổi chủ đề:
"Chủ nhiệm Tôn, ông làm việc ở trường đã bao lâu rồi?"
"Cũng mười tám năm rồi." – Ông cười nói, dù bước chân bắt đầu có phần chần chừ.
Càng đi vào sâu, ánh nắng càng khó len lỏi qua được những tán cây rậm rạp. Không gian trở nên âm u đến khó chịu, chỉ còn tiếng thở và tiếng lá cây xào xạc.