Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 140



Trên giường, Tiền Côn đã tỉnh, đang chống tay ngồi dậy, cười toe toét:

"Ba làm gì mà mặt căng thế? Con tỉnh rồi, ba không vui sao? Mẹ kìa, xúc động đến phát khóc rồi!"

Cả hai vợ chồng họ Tiền đều đứng ngây ra, không nói nên lời.

Trong phòng bệnh, không khí đột nhiên trở nên… kỳ lạ một cách khó tả.

Ninh Chí xoa trán, khẽ lẩm bẩm:

"...Tôi đi trước đây."

Nếu còn đứng lại, chắc lát nữa sẽ được chứng kiến màn "cha mẹ hầm thịt con" tại chỗ.

"Khoan đã đại sư!" Mã Anh Lan chắp tay, giọng thành kính:

"Ngài đã cứu mạng con trai tôi, nhà chúng tôi biết cảm ơn thế nào mới đủ? Không biết đại sư tu hành ở đâu, pháp danh là gì để chúng tôi tạ lễ..."

"Không phải tôi cứu cậu ấy." Ninh Chí nghiêm túc lắc đầu. "Nếu muốn cảm ơn, hãy đến biệt thự Lâm Hồ. Người thực sự nên cảm ơn là cô ấy."

Nếu không có Thích Tuyền, họ cũng chẳng thể tìm thấy sinh hồn Tiền Côn một cách nhanh chóng như vậy.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tô Noãn Noãn và Thích Uyên bước vào, rõ ràng là vừa đi ăn về.

Tô Noãn Noãn mừng rỡ chạy lại:

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Thích Uyên đánh giá Tiền Côn từ đầu đến chân, thấy cậu ta tinh thần vẫn ổn thì mới yên tâm.

"Ơ... sao mấy người lại ở đây?" Tiền Côn gãi đầu.

"Không phải tại cậu thì là tại ai?" Tô Noãn Noãn thở dài. "Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy? Sao đang yên đang lành lại hồn lìa khỏi xác?"

Ninh Chí toan rời đi, nhưng bị Trần Phi Lộc níu tay áo giữ lại.

Cậu cũng muốn biết lý do tại sao nữ quỷ kia lại đặc biệt chọn Tiền Côn.

Tiền Côn vẻ mặt mơ màng, gãi đầu nói:

"Tôi thật sự không biết. Hôm đó đang đi bộ với bạn cùng phòng, đang tám chuyện thì đột nhiên thấy chóng mặt, rồi... tỉnh dậy thì thấy mình đang trôi giữa một khu rừng. Tôi thề, hai ngày nay sống như địa ngục. Nữ quỷ đó đáng sợ cực kỳ, ép tôi làm bài tập suốt ngày! Mẹ kiếp, tôi vừa mới thi đại học xong, tôi không muốn làm bài nữa!"

Cậu ta càng nói càng tức:

"Làm sai là bị mắng, bảo tôi ngu như heo, bảo tôi không có chí tiến thủ, rồi ném cho tôi thêm một đống bài mới. Mấy chuyện sau đó tôi không nhớ rõ nữa, chắc là mệt quá nên ngất đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Tô Noãn Noãn vốn hay đọc tiểu thuyết, tư duy cũng cởi mở, liền hỏi:

"Không lẽ lúc đó cậu lỡ lời nói gì đụng chạm người ta à?"

Cậu nam sinh lắc đầu, vẻ mặt đầy oan ức:

"Lúc đó tôi chỉ đang nói chuyện với bạn cùng phòng thôi. Tôi bảo, lên đại học rồi thì có thể thoải mái một chút, muốn yêu đương thì yêu, không cần học nhiều như trước nữa, cuộc sống như thế mới đã."

Cậu dừng một chút, khẽ nói thêm:

"Thật sự tôi không hề xúc phạm gì đến cô ấy."

Tình huống oái oăm của cậu khiến Tô Noãn Noãn bật cười, cô vỗ nhẹ vai cậu an ủi:

"Không sao là tốt rồi, cậu gặp may đấy."

Lúc này, Tiền Côn mới nhớ ra chuyện quan trọng, liền hỏi Ninh Chí:

"Đại sư, người cứu tôi... có phải là chị Thích Tuyền không?"

Thích Tuyền vừa cúi đầu, nghe vậy thì ngẩng lên thoáng chốc rồi lại cụp xuống, không nói gì.

Ninh Chí gật đầu, đáp:

"Phải, nếu không có cô ấy, tôi cũng không cứu được cậu."

Nói xong, anh cùng Trần Phi Lộc rời khỏi phòng bệnh. Khi đi tới cổng bệnh viện, họ lướt qua một người đàn ông trung niên. Ninh Chí nhạy bén phát hiện một tia linh lực d.a.o động mơ hồ, nhưng chớp mắt sau đã biến mất.

Trần Phi Lộc hỏi:

"Anh Ninh, giờ chúng ta đi đâu?"

Ninh Chí trả lời:

"Đến bệnh viện An Tế, sau đó quay về biệt thự Lâm Hồ."

Trần Phi Lộc bật cười:

"Không phải chúng ta còn phải quay lại trường học sao?"

Ninh Chí bất lực thở dài một tiếng:

"Xin nghỉ thôi."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com