Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 142



"Dạy ai cơ?" nữ quỷ ngạc nhiên hỏi.

Thích Tuyền bình thản đáp: "Dạy một bạn nhỏ, bắt đầu từ tiểu học."

Ở phòng bên cạnh, Linh Sinh đang âm thầm dùng linh lực nghe lén, bàn tay cầm bút siết chặt, bút gần như đ.â.m thủng cả tờ giấy thi.

"Tiểu học á?" nữ quỷ trừng mắt nhìn: "Tôi là tiến sĩ đấy! Bảo tôi đi dạy học sinh tiểu học à?"

Thích Tuyền không mấy bận tâm, nói như chuyện rất đỗi bình thường: "Thì bắt đầu từ tiểu học, rồi dần dần cũng sẽ lên đại học thôi."

Tô Dung đứng bên cạnh, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng, nội thương đến suýt phát khóc.

"À đúng rồi, coi như là thù lao, tôi có thể may cho cô vài bộ váy đẹp." Ánh mắt Thích Tuyền ánh lên sự hào hứng.

Cô đã sớm muốn trổ tài rồi. Trước đây, trong biệt thự chỉ có Tô Dung là quỷ, mà cô thì không thể cứ mãi may quần áo cho anh ấy được. So với đồ nam, cô thích thiết kế các kiểu váy nữ hơn. Nữ quỷ này lại có gương mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, đúng là người mẫu lý tưởng cho những mẫu váy cô muốn thử nghiệm.

Nụ cười trên môi Tô Dung dần biến mất, anh bắt đầu cảm thấy bất an khi thấy nữ quỷ kia hào hứng quá mức. Trong lòng anh xuất hiện cảm giác nguy cơ khó hiểu: Đại sư là nữ, có khi nào sẽ thân thiết với nữ hơn không?

Cảm giác lo lắng ấy không phải không có cơ sở. Ở kiếp trước, Thích Tuyền từng có rất nhiều quỷ thị, cả nam lẫn nữ, nhưng rõ ràng là cô thân thiết với các nữ quỷ thị hơn – bởi phụ nữ thì luôn hiểu tâm lý của nhau và biết cách khiến đối phương vui vẻ.

Tô Dung âm thầm hạ quyết tâm: Phải giữ vững chức quản gia của mình, tuyệt đối không thể để ai khác thay thế!

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Cô may cho tôi thật á?" nữ quỷ ngạc nhiên hỏi: "Không phải đồ cho quỷ thì phải đốt à?"

"Quần áo đốt thì có mùi khét, cô thích mùi đó sao?" Thích Tuyền thản nhiên đáp, giọng như đang dụ dỗ: "Cô thích mùi hoa gì? Tôi có thể dùng hương thơm đó lên vải, lưu giữ rất lâu."

Tô Dung đứng đó nghe mà nghẹn họng: Sao đồ của mình lại không có thơm thế chứ?

Nữ quỷ bị thuyết phục hoàn toàn, phấn khích đáp: "Được, tôi đồng ý làm gia sư. Nhưng mà dạy không tốt thì cô đừng trách tôi đấy nhé!"

Thích Tuyền gật đầu: "Đương nhiên, nếu dạy không tốt thì là do học trò chứ không phải lỗi của cô."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nữ quỷ bật cười: "Giao dịch thành công!"

Đúng lúc này, cửa bật mở. Ninh Chí và Trần Phi Lộc bước vào.

Vì đã được cấp quyền ra vào biệt thự nên giờ họ không cần bấm chuông chờ Tô Dung ra mở cửa nữa.

Ninh Chí tiến lên, cung kính nói: "Tiền bối, sinh hồn của Tiền Côn đã trở lại thân thể. Còn một chuyện nữa..."

Chưa kịp nói hết câu, anh giật mình khi thấy ánh mắt Thích Tuyền lạnh băng. Linh lực ngưng tụ nơi đầu ngón tay cô, rồi như mũi kim sắc bén, đ.â.m thẳng vào vai trái của Trần Phi Lộc.

"Aaaa!" Trần Phi Lộc hét lên đau đớn. Một con bọ vô hình lập tức hiện hình, rơi bịch xuống sàn.

Thì ra là một loại trùng dùng để theo dõi – một thủ đoạn của tà tu.

Mặt Ninh Chí tái mét. Cậu lập tức nhớ lại luồng linh lực lạ từng cảm nhận được ở cổng bệnh viện, lập tức tự trách: "Là lỗi của tôi, tôi quá sơ suất..."

Thích Tuyền nhẹ nhàng bóp nát con bọ, lạnh nhạt nói: "Kẻ thi pháp có tu vi cao hơn cậu, không nhận ra cũng là chuyện bình thường."

Trần Phi Lộc vừa xấu hổ vừa hối hận: "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến mọi người. Tôi không có tu vi, nên trong mắt bọn tu sĩ chỉ như miếng mồi mềm."

"Không sao, chuyện nhỏ thôi." Thích Tuyền đáp, dường như chẳng buồn để tâm.

Cô đoán không sai, chắc chắn là người của tổ chức tà tu nào đó đến Long Giang điều tra cái c.h.ế.t của Đinh Tập. Có lẽ vô tình tra ra Ninh Chí nên mới dùng cách này theo dõi.

Không xa biệt thự Lâm Hồ, một người đàn ông trung niên đang nuốt thuốc để ép linh lực bị phản phệ. Từ con bọ, ông ta chỉ nghe được vài câu lặt vặt, chẳng nắm được mấy thông tin quan trọng.

Rốt cuộc trong biệt thự đó là ai mà lại được Thiên sư cấp 4 gọi là tiền bối? Không đơn giản rồi…

Ông ta lập tức chụp ảnh biệt thự, gửi cho người phía sau:

[Điều tra xem, ai đang sống trong căn biệt thự này.]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com