Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Ông không đọc “Nhật ký hào môn” à?]
Ông ta im lặng. Hóa ra cả thành phố Long Giang đã thay đổi nhiều như vậy mà ông không hề hay biết. Trước đây, lúc còn ở vị trí của Đinh Tập, nơi này vẫn còn rất hoang vu, giờ lại phát triển đến mức có cả những nhân vật mà ông chưa từng nghe tên.
Sau một hồi suy nghĩ, ông ta quyết định đến chi nhánh Hiệp hội Thiên sư thành phố Long Giang, xuất trình chứng nhận Thiên sư cấp 6, đi thẳng vào phòng lưu trữ.
Nhân viên phụ trách là một thanh niên trẻ tuổi. Thấy giấy chứng nhận cấp 6, anh lập tức kính cẩn:
"Chào tiền bối Nghiêm Ngọ, ngài muốn tra cứu thông tin gì ạ?"
"Thông tin của một Thiên sư tên 'Thích Tuyền' đang hoạt động ở Long Giang."
"Vâng, xin chờ một chút."
Anh nhân viên nhanh chóng tra cứu trên máy tính. Kết quả hiện ra ngay, nhưng khi thấy nội dung, biểu cảm của anh bắt đầu trở nên kỳ lạ...
"Xin lỗi, không tìm thấy kết quả."
Nghiêm Ngọ hơi ngạc nhiên. Không có kết quả nghĩa là người này chưa từng đăng ký tại Hiệp hội Thiên sư. Trong giới Huyền môn, dù là xuất thân từ môn phái, thế gia hay là tán tu, chỉ cần hành nghề Thiên sư đều phải trải qua khảo hạch và đăng ký thông tin cá nhân tại Hiệp hội. Sau đó mới được cấp chứng nhận chính thức.
Chỉ những ai có chứng nhận Thiên sư mới được phép xử lý các vụ án liên quan đến linh dị. Nếu không, bị xem là hành nghề trái phép.
Nghiêm Ngọ bật cười, gõ gõ vào máy tính của người quản lý, nói:
"Tôi muốn tố cáo, có người đang hành nghề không có giấy phép."
Người quản lý chưa kịp phản ứng, thì bên ngoài đã rộ lên một tin tức chấn động—một bộ xương người được phát hiện trong rừng cây gần Đại học Long Giang. Tin tức nhanh chóng lan truyền, thậm chí còn leo lên cả hot search.
Trên mạng bắt đầu dấy lên những lời bàn tán rùng rợn:
"[Thật kinh khủng, có người c.h.ế.t mà không ai biết suốt mấy năm trời?]"
"[Nghe nói xác bị phanh thây, xương bị chặt đứt nhiều đoạn.]"
"[Ghê quá!]"
"[Tôi mới đỗ vào Đại học Long Giang, vừa mới nộp hồ sơ, giờ thì toàn thân run rẩy.]"
"[Cả đàn anh trong trường cũng không dám ra ngoài buổi tối.]"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tại Cục Công an thành phố Long Giang, đội trưởng Hàn Miễn đang phân công công việc.
"Các cậu chia thành hai tổ," anh ra lệnh. "Một tổ điều tra vụ án Âm Hôn nhà họ Hà, tổ còn lại xử lý vụ phanh thây ở Đại học Long Giang."
Một cảnh sát báo cáo:
"Đội trưởng Hàn, Hà Kiến Thiết và Uông Thúy đều khăng khăng nói đó chỉ là mê tín. Họ cho Hà Siêu làm Âm Hôn với Viên Thanh vì hai người đang yêu nhau, Viên Thanh đến nhà họ là vì cô ấy là con dâu chưa cưới. Việc cô ấy bị thương là do có khuynh hướng tự hại bản thân."
Một người khác tiếp lời:
"Đúng vậy, chúng tôi vừa tra được, Viên Thanh từng khám tâm lý, được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng. Mà bệnh nhân trầm cảm thì thường dễ tự gây thương tích hoặc thậm chí tự sát."
Hàn Miễn nhíu mày, trầm giọng:
"Những vết thương trên người Viên Thanh không giống tự mình gây ra. Tiếp tục thẩm tra."
Một cảnh sát khác chạy tới đưa báo cáo pháp y:
"Nạn nhân là nữ, khoảng 28 đến 30 tuổi, cao 1m68, tử vong khoảng 5 năm trước. Nguyên nhân c.h.ế.t là do bị vật cứng đánh mạnh vào gáy. Đây mới chỉ là nhận định ban đầu, còn phải đối chiếu ADN để xác định danh tính."
Hàn Miễn gật đầu:
"Đi điều tra xem 5 năm trước có nữ sinh viên hoặc nghiên cứu sinh nào của Đại học Long Giang mất tích không."
"Rõ."
Lúc này, một cảnh sát khác báo cáo thêm:
"Chúng tôi phát hiện mỗi năm Uông Thúy đều chuyển khoản một triệu vào một tài khoản nước ngoài."
"Cho ai?" Hàn Miễn hỏi.
"Một trại trẻ mồ côi."
Có người châm biếm:
"Họ không ủng hộ trại trẻ trong nước sao?"
"Không hề."
"Xem ra họ ưu ái trẻ em nước ngoài hơn."
Hàn Miễn cau mày:
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, tiếp tục điều tra về trại trẻ kia."
Anh cảm giác vụ việc này giống như phần nổi của tảng băng chìm. Có khả năng sắp đào được một đường dây tra tấn phụ nữ quy mô lớn.