Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 149



Trần Phi Lộc sững người một chút rồi bật cười: "Đừng nhìn dân mạng bây giờ làm như rất mong đại sư ra tay, thực tế thì chẳng mấy ai tin đâu. Cho dù đại sư chỉ rõ người kia không phải cha của cô gái, chỉ cần ông ta đóng vai đáng thương một chút, rồi dẫn dắt dư luận trở lại, nếu chúng ta không có chứng cứ khoa học, người ta chỉ nói đại sư bịa chuyện, tính không ra nên đổ lỗi lung tung thôi."

Ninh Chí trầm mặc. Vậy rốt cuộc không có cách nào giải quyết sao?

Trần Phi Lộc lo lắng nói: "Đại sư không thường dùng Weibo, chắc giờ còn chưa biết chuyện này. Ngày mai phải đến biệt thự Lâm Hồ hỏi thử mới được."

Sáng hôm sau, Thích Tuyền vừa dùng xong bữa sáng thì Tô Dung nói: "Đại sư, sáng nay Noãn Noãn sẽ lên xe đi Long Kinh, tôi ra ga tiễn con bé."

"Anh đi đi."

Kỳ thật Thích Tuyền hơi tiếc, vì hôm nay có kha khá khách hàng đến, nếu không có Tô Dung tiếp đãi thì hơi bận.

Tám giờ sáng, nhóm khách đầu tiên đến — là Ninh Chí và Trần Phi Lộc.

Hai người này vốn quen thuộc nơi đây, không cần tiếp đãi cầu kỳ, nhưng dù sao cũng phải mời ly trà.

Ngay lúc Thích Tuyền còn đang nghĩ để họ tự rót nước cho thoải mái, một bóng dáng cao ráo xuất hiện ở cửa. Người đó mang theo khay trà, hương trà đậm đà lập tức lan tỏa, làm dịu đi sự bực bội trong lòng khách.

Người thanh niên mặc đồ giản dị, dáng vẻ ung dung, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Anh đặt khay trà lên bàn, làm đúng kiểu như Tô Dung hay làm, rót trà cho Thích Tuyền và hai người kia.

Rót xong, anh ngẩng đầu nhìn về phía Thích Tuyền, ánh mắt lấp lánh như chờ đợi được khen: "Mau khen tôi đi!"

Hệ thống reo lên trong đầu Thích Tuyền: "Oa, Linh Sinh học được cách tiếp khách rồi! Ngoan quá!"

Thích Tuyền nhìn anh, trong lòng cũng cực kỳ hài lòng. Chàng trai này không chỉ đẹp mà còn ngoan ngoãn, thật khiến người ta vui vẻ.

Cô cười nhẹ, không tiếc lời khen: "Làm rất tốt."

Linh Sinh lập tức cong mắt cười, ánh mắt sáng lên rực rỡ. Rót trà xong, anh không rời đi mà đứng yên lặng một bên, y hệt như một học trò chờ nhận xét.

Lần trước Ninh Chí đã từng nhìn thấy Linh Sinh và nhận ra trên người anh có linh lực rất mạnh, nhưng khi ấy chỉ cho rằng anh là một tu sĩ thiên phú. Giờ lại được nhìn kỹ thêm, cảm giác càng rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thích Tuyền hỏi: "Sao thế?"

Ninh Chí lắc đầu, trong lòng vẫn không dám tin vào giả thuyết "thể chất truyền thuyết", chỉ coi Linh Sinh là người có năng lực tu hành hiếm có.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Không muốn vòng vo, Trần Phi Lộc mở lời: "Đại sư, ngài biết chuyện trên Weibo chưa? Tôi nghi ngờ có người cố ý bôi nhọ thanh danh của ngài."

Thích Tuyền không ngờ bọn họ đến vì chuyện này. Trong mắt cô, đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để để tâm. Nhưng thấy họ nghiêm túc như vậy, cô cũng không thờ ơ.

Cô chưa phản ứng gì thì Linh Sinh bên cạnh đã hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, môi khẽ mím lại.

"Ừ, tôi biết rồi." Thích Tuyền gật đầu.

"Ngài định làm gì ạ?" Trần Phi Lộc hỏi.

Thích Tuyền mỉm cười hỏi lại: "Vậy hai cậu thì sao, nghĩ được cách gì chưa?"

Trần Phi Lộc trả lời: "Trên đường đến đây, tôi và anh Ninh đã nghĩ rồi. Hay là mời một vị đạo hữu uy tín lên tiếng chỉ ra sự thật trên Weibo, như vậy dư luận sẽ dễ tiếp nhận hơn."

"Đó cũng là một cách." Thích Tuyền cười rạng rỡ: "Nhưng tôi có một cách còn hoàn hảo hơn."

"Cách gì vậy?" Ninh Chí tò mò. Cậu ấy không nghĩ ra được còn cách nào hay hơn.

"Đơn giản thôi," Thích Tuyền chậm rãi nói, "có chuyện thì tìm cảnh sát."

"...Hả?" Hai người đồng thanh.

"Nếu các cậu nghi ngờ tài khoản đó có vấn đề, thậm chí biết được vị trí của cô gái kia, thì cứ để cảnh sát điều tra. Tìm ra được người đứng sau thao túng, mọi chuyện sẽ rõ ràng."

Trần Phi Lộc bừng tỉnh: "Đúng vậy!"

Hai người vừa rồi vì quá chú tâm vào việc giải quyết theo kiểu huyền học, nên quên mất đây là xã hội hiện đại — một xã hội có pháp luật. Thực ra, đối phó với kẻ mượn internet để thao túng và giả mạo thân phận, cảnh sát là đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com