Ninh Chí lớn lên ở Huyền Môn từ nhỏ, vì vậy tư duy của cậu ấy khá cứng nhắc, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cảnh sát sẽ không tham gia các sự kiện liên quan đến huyền học. Trong đầu cậu ấy hoàn toàn không có khái niệm này. May mà Thích Tuyền đã kịp thời nhắc nhở, mở ra một lối suy nghĩ mới.
"Không thể quá bảo thủ, nếu có cách nào giúp tăng hiệu quả đạt được mục đích, sao lại không thử?" – cô từng nói.
Câu nói ấy khiến Ninh Chí ngẫm nghĩ rất lâu. Trong lòng cậu ấy ngập tràn kính phục, cảm thấy bản thân còn quá nhiều điều cần học hỏi.
"Chị Tuyền, em chỉ tính ra được cô bé ấy đang ở khu vực huyện Thanh Phong, thành phố Long Khê, không thể cụ thể hơn nữa."
Thích Tuyền gật đầu: "Vậy là khá tốt rồi."
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Linh Sinh vừa mới bước được một bước, Trần Phi Lộc đã nhanh chóng lao ra, cẩn thận mở cửa. Anh rũ hàng mi xuống, thu lại bước chân.
Hệ thống cười khúc khích trong đầu cô:
"[Ây da, ban đầu vốn là Linh Sinh định đi mở cửa, ai ngờ lại bị Trần Phi Lộc nhanh chân giành mất, tiếc ghê.]"
"[Tiếc gì chứ?]" – Thích Tuyền khó hiểu hỏi.
"[Thì tiếc là ảnh không có cơ hội lấy lòng chị đấy!]"
Thích Tuyền: …
Cô ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt Linh Sinh đang nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau – một bên sâu thẳm như sông biển, một bên trong trẻo mà thông minh.
Tim cô khẽ động. So với lúc mới gặp, anh đã khác. Bớt đi vẻ cô độc, tàn khốc của một con thú hoang, mà như có thêm chút tình cảm chân thành. Anh thực sự đang cố gắng lấy lòng cô sao?
Tiếng bước chân trong phòng khách kéo cô trở về thực tại.
Người đến là cả gia đình ba người nhà họ Tiền. Cũng như những khách hàng trước, họ mang theo rất nhiều lễ vật để cảm tạ.
Ban đầu, ba Tiền – một người không tin vào chuyện tâm linh – vẫn giữ thái độ nghi ngờ. Nhưng khi tận mắt thấy Ninh Chí thi pháp, chứng kiến Tiền Côn hồi hồn, ông không thể không tin.
Dù trong lòng còn hoài nghi, nhưng với việc con trai có thể tỉnh lại, ông vẫn phải thể hiện chút thành ý.
Mẹ Tiền – bà Mã Anh Lan – thì nhiệt tình hơn hẳn.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thật sự rất cảm ơn Thích đại sư!" – bà nói, hai tay dâng lên ba phần lễ vật: giấy tờ nhà đất, xe, và một thẻ ngân hàng.
Vì Tô Dung không có mặt nên Linh Sinh là người nhận thay.
Bà Mã vừa nhìn thấy khuôn mặt Linh Sinh thì sửng sốt, ánh mắt sáng rực lên, không giấu nổi vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Ba Tiền ho nhẹ một tiếng rồi cũng đưa riêng lễ cảm tạ cho Ninh Chí và Trần Phi Lộc:
"Ninh đại sư, Trần đại sư, ban đầu tôi định đích thân tới cảm ơn, không ngờ hai cậu cũng ở đây. Thật sự rất biết ơn hai người."
Dù cuối cùng là Thích Tuyền giải quyết tất cả, nhưng sự giúp sức của hai người họ cũng là điều không thể phủ nhận.
Bà Mã lúc này mới lấy lại tinh thần, khó khăn dời mắt khỏi gương mặt Linh Sinh, rồi ngượng ngùng cười với Thích Tuyền:
"Tôi có đọc tiểu thuyết của đại sư. Lúc trước không biết chị có năng lực thật sự, còn dại dột đề cử một đạo sĩ chẳng ra gì cho mẹ đại sư. Đúng là múa rìu qua mắt thợ."
Nhớ lại chương viết về Huyền Phong, bà chỉ muốn độn thổ.
Tiền Côn tiến lên một bước, cúi đầu trịnh trọng nói:
"Chị Thích Tuyền, em biết lúc trước đã vô lễ, vậy mà chị vẫn rộng lượng cứu em. Em thật sự rất cảm kích!"
Sự việc về thiên kim thật - giả nhà họ Thích từng ầm ĩ trên mạng, lúc đó Tiền Côn cũng giống nhiều người khác, từng khinh thường Thích Tuyền. Giờ nghĩ lại, cậu hối hận đến mức chỉ muốn tự tát cho mình vài cái.
"Chị Tuyền, về sau nếu chị có chuyện gì cần, cứ nói với em, em sẽ không từ chối bất cứ điều gì!"
Tuổi trẻ luôn tràn đầy m.á.u nóng.
Thích Tuyền mỉm cười, hỏi một câu:
"Nếu nữ quỷ từng hại cậu đang đứng trước mặt, cậu định xử lý cô ấy thế nào?"
"Hả?" – Tiền Côn hơi ngớ ra, vò đầu suy nghĩ.
"Chính cô ấy khiến hồn phách của cậu rời thể. Nếu kéo dài thêm chút nữa, có khi cậu đã mất mạng rồi. Cậu không định trừng phạt cô ấy à?"