Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 151



Tiền Côn im lặng giây lát rồi nói, giọng có chút áy náy:

"Thật ra... cô ấy cũng đâu thực sự làm hại em. Chẳng qua là thấy em sống hoang phí nên muốn cho một bài học. Em có thể hiểu được. Với lại, em đọc báo rồi… cô ấy cũng đáng thương lắm."

Cậu từng thấy bài báo về cô gái ấy – một học sinh giỏi, c.h.ế.t thảm trong oan ức, sau khi c.h.ế.t vẫn cố gắng học tập. Tinh thần ấy khiến cậu xấu hổ không thôi. Cậu thừa nhận mình đã sống quá buông thả, dựa vào gia thế mà tiêu xài thanh xuân.

Ba Tiền và Mã Anh Lan cũng khẽ thở dài.

Dù họ oán trách nữ quỷ kia đã làm con trai họ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cô ấy, họ lại không đành lòng trách phạt nghiêm khắc.

"Thôi, đại nạn không chết, át có phúc về sau." – Ba Tiền nói khẽ.

Thích Tuyền gật đầu:

"Câu này của chú Tiền nói rất đúng."

Cô lấy ra một túi gấm đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Tiền Côn:

"Trong đây là bùa bình an tôi vẽ. Có thể giúp cậu bảo vệ tính mạng một lần."

Ba người nhà họ Tiền gần như trợn tròn mắt.

Khoảng thời gian vừa rồi cũng đủ để họ nghe hết mọi chuyện liên quan đến Thích Tuyền. Nghe nói nhà họ Trương vì đã dâng tặng rất nhiều lá bùa và chu sa quý nên mới được tặng ba lá Bùa Bình An do chính tay đại sư vẽ – món đồ vô giá mà ai cũng thèm khát.

Ba người nhà họ Trương coi những lá bùa đó như bảo vật, đi đâu cũng mang theo bên mình. Trong khi đó, nhà họ Đỗ và nhà họ Dương có tiền cũng không mua nổi!

Vậy mà bây giờ nhà họ Tiền lại dễ dàng được tặng sao?

Tiền Côn vui mừng đến mức cười rạng rỡ, hai tay nhận lấy lá bùa:

"Cảm ơn chị Thích Tuyền!"

Cậu vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc váy đỏ bước vào phòng khách. Dáng người cô ấy cao gầy, làn da mang sắc xanh nhợt, dung mạo yêu dị mà quyến rũ đến lạ kỳ.

Cô đứng trước mặt Tiền Côn, đột nhiên cúi rạp người xuống gần như 180 độ. Nếu không phải là quỷ, có lẽ lưng đã gãy mất.

Tiền Côn bị hành động đó dọa sợ, vội lùi lại mấy bước, cảnh giác hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô làm gì vậy?"

Cậu hoàn toàn không nhận ra đây chính là nữ quỷ trong rừng cây ngày hôm đó – vì bây giờ dung mạo cô ấy đã khôi phục hoàn toàn.

Tiết Hồng ngẩng đầu lên, chân thành nói:

"Tôi xin lỗi. Là tôi đã câu hồn cậu, khiến cha mẹ cậu lo lắng, hoảng sợ. Tôi thật sự không có ý hại mạng cậu, chỉ định giữ cậu lại một thời gian rồi thả về. Nếu cậu muốn trừng phạt tôi thế nào, tôi đều chấp nhận."

Tiền Côn ngơ ngác:

"Hả? Cô là nữ quỷ trong rừng thật sao?"

Cậu không ngờ người từng khiến mình khiếp sợ lại có dung mạo xinh đẹp như vậy. Người từng ra tay g.i.ế.c cô ấy, rốt cuộc là kẻ tàn nhẫn và biến thái đến mức nào chứ?

Cậu xua tay lia lịa:

"Không sao đâu. Tôi biết cô không định làm hại tôi. Hôm đó là do tôi nói chuyện không đúng mực, chọc giận cô thôi."

Đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, nếu mình đang ở tuổi thanh xuân đầy hy vọng mà bị g.i.ế.c hại một cách tàn nhẫn, mất đi tương lai sáng lạn, lại nghe một kẻ sống nói ra những lời ăn chơi vô nghĩa... thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi.

"Phải biết quý trọng thời gian còn sống chứ!" – Tiền Côn khẽ lẩm bẩm.

Tiết Hồng bật cười, trong ánh mắt cô xuất hiện sự ấm áp thật lâu rồi mới thấy lại:

"Cảm ơn cậu."

Một người – một quỷ thành công hóa giải hiểu lầm, ba người nhà họ Tiền cũng rời đi trong yên tâm và cảm kích.

Tiết Hồng sau đó bước tới trước mặt Thích Tuyền, nét mặt trở nên nghiêm túc:

"Chúng ta lập khế ước đi. Tôi muốn làm quỷ hầu của chị."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cô hiểu ý nghĩa việc Thích Tuyền tặng bùa bình an cho Tiền Côn – đó là đang âm thầm bảo vệ cô.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com