Ánh mắt Thích Tuyền chuyển qua di ảnh trên bàn thờ. Bên cạnh đó, một nam quỷ trẻ tuổi đang co rúm người, sợ hãi đến phát khóc.
"Xin đừng g.i.ế.c tôi! Xin đừng g.i.ế.c tôi!" Anh ta quỳ sụp xuống đất, mặt đầy nước mắt: "Tôi còn chưa từng yêu ai! Tôi c.h.ế.t như thế này thật sự không cam lòng! Tôi thề sẽ không làm chuyện xấu nữa..."
Thích Tuyền chỉ liếc qua một cái, vung tay tung ra một luồng linh lực, đánh thẳng vào hồn phách gã. Ánh sáng trắng lóe lên, hồn phách lập tức tan biến, bị ép đi đầu thai vào súc sinh đạo.
Không ai có thể thoát khỏi quả báo.
Cô hạ mình xuống đất, thản nhiên bước ra khỏi khu dân cư, để lại phía sau là một căn hộ đầy sợ hãi và hỗn loạn.
Bên ngoài, Hàn Miễn cùng các thành viên khác đã đợi sẵn. Ninh Chí và Trần Phi Lộc cũng vừa đến nơi.
"Đại sư, cô vất vả rồi." Trân Phi Lộc đưa cho Thích Tuyền một ly đồ uống nóng, cười nói: "Chúng ta đi ăn trước đi, nhà hàng đã đặt xong rồi."
Thích Tuyền nhận lấy, ánh mắt hài lòng nhìn cậu một cái: "Mọi người cũng cực rồi."
"Chúng tôi không cực đâu." Ninh Chí lắc đầu, giọng nghiêm túc. Họ tới thành phố Long Khê vốn để bảo vệ sự an toàn cho Mã Tư Tư, nhưng không ngờ cô gái kia lại rất bản lĩnh, căn bản không cần đến sự bảo vệ của họ. Hơn nữa, vì Mã Chí mải mê cờ b.ạ.c nên lỡ thời gian đến Long Khê, cả đội cũng chẳng phải bỏ ra bao nhiêu công sức.
Trong khi đó, bên trong khu chung cư, có không ít người nghe thấy tiếng hét thất thanh của hai vợ chồng gia chủ. Hàng xóm sống quanh đó đồng loạt mở cửa, chen nhau ra hành lang hóng chuyện.
Hai vợ chồng bị Thích Tuyền dọa cho chạy trối chết, vừa hay đụng phải những người hàng xóm “nhiệt tình”.
"Có chuyện gì thế?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ai cũng biết con trai họ đã c.h.ế.t vì tai nạn, cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ai nấy đều thấy thương cảm. Trong khả năng giúp được gì, mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng lúc này, hai vợ chồng chỉ liên tục lắc đầu, lắp bắp nói:
"Không có gì cả... Thật sự không có chuyện gì đâu!"
Có người tinh mắt, nhìn qua khe cửa hé mở, thoáng thấy một bóng người nằm bất động sát cửa sổ.
"Sao trong nhà anh lại có người nằm vậy?"
"Người nào? Ai cơ?"
Mọi người không nhịn được xông vào trong. Vừa bước vào, đã thấy một người đàn ông râu dài đang nằm úp mặt bên cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt.
Một người gan dạ lại gần, đưa tay ra kiểm tra hơi thở, rồi lập tức la toáng lên:
"Chết rồi! Có người chết!"
"Thật sự c.h.ế.t rồi! Mau báo cảnh sát!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai vợ chồng kia nghe vậy, sắc mặt tái mét, nhắm chặt mắt, tuyệt vọng đến cực điểm.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt. Trước sức ép, hai vợ chồng run rẩy kể lại toàn bộ sự việc.
Cảnh sát trầm giọng: "Mời đại sư đến làm lễ Âm hôn cho con trai đã khuất, kết quả đại sư lại bị nữ quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t ngay trước cửa sổ?"
Họ nhìn nhau, cảm thấy như đang điều tra một vụ án ly kỳ trong phim.
"Người mà hai người gọi là 'anh Lương' là ai?" một cảnh sát hỏi.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Hai vợ chồng rối rít trả lời: "Là người giới thiệu cô gái đến để kết Âm hôn cho chúng tôi."
"Có thông tin liên lạc với ông ta không? Biết ông ta ở đâu không?"
"Biết ạ, chúng tôi có."
Vậy là toàn bộ “đường dây kinh doanh” Âm hôn chưa từng thất bại kia, cuối cùng cũng bị lôi ra ánh sáng.
Ánh mắt những người hàng xóm nhìn hai vợ chồng kia lập tức trở nên khác lạ. Mất con trai, đau khổ mà mê tín thì có thể thông cảm, nhưng đi đến mức kết Âm hôn để “an ủi linh hồn con”, chẳng phải là quá đáng sao?
Sau khi lấy lời khai, tất cả những người liên quan—bao gồm Ngô Lương, Mã Chí và Mã Quân—đều bị triệu tập đến đồn cảnh sát.
Một cảnh sát lớn tuổi trầm giọng nhận định: "Vụ này rất có thể sẽ thành một vụ án lớn đấy!"
Trong cuộc thẩm vấn, cả hai cha con họ Mã và Ngô Lương đều khai ra toàn bộ sự thật.
Các cảnh sát ngồi nghe mà chấn động không nói nên lời.
Không ai ngờ rằng, trong bóng tối mà xã hội không nhìn thấy, lại tồn tại một đường dây mua bán người tàn độc đến vậy. Ngô Lương làm nghề này đã lâu, dưới sự che chắn của một Thiên sư cấp 3 nên tung tích luôn được che giấu kỹ càng. Dù cảnh sát từng phát hiện một vài vụ mất tích nữ sinh, nhưng cũng không thể lần ra đường dây này.
Khi bị hỏi đến quy mô hoạt động, ông ta chỉ thừa nhận khu vực thành phố Long Đàm, còn những nơi khác thì một mực nói không rõ.
Vì để đáp ứng nhu cầu bệnh hoạn của "người mua", bọn chúng không từ thủ đoạn, lùng sục khắp nơi để tìm những cô gái mà chúng cho là “giá rẻ”, rồi bán với giá vài vạn tệ. Tệ hơn nữa là có những cha mẹ mù quáng, vì tiền mà không ngần ngại bán đứng con ruột mình.
"Cho dù mấy vụ kết Âm hôn này không trực tiếp làm tổn thương thể xác các cô gái, nhưng về mặt tinh thần thì cũng là nỗi ám ảnh suốt đời!"
Viên cảnh sát già ngồi bên cạnh trầm giọng nói: "Không chắc là không có tổn hại đâu."
Ông đã từng xử lý không ít vụ án ly kỳ, chỉ cần liếc qua lời khai là biết có điều bất thường.