Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 199



Nhiều năm trước, Vệ Quảng Xương và Vệ Thiên Bảo từng vì một thư trúng tuyển đại học mà không ngại ra tay cướp đoạt sinh mạng người khác. Ba mươi năm trước, chính Vệ Thiên Bảo đã sát hại Vệ Hạo, vứt xác trên núi. Đến năm năm trước, Vệ Thao – chỉ vì tâm trạng buồn bực – đã g.i.ế.c Tiết Hồng, rồi p.h.â.n x.á.c giấu vào rừng sâu.

Quả thực là “truyền thống gia đình”.

Ngay cả hệ thống cũng phải run lên: [Nếu thật sự là Vệ Thao làm, thì gia đình này đáng sợ quá!]

Thích Tuyền hỏi: "Đã xác định chắc chắn là do Vệ Thao làm chưa?"

Hàn Miễn đáp: "Tôi đang chuẩn bị dẫn người đến thành phố Long Lâm điều tra."

"Được."

"Còn một tin vui nữa."

"Hửm?"

Hàn Miễn giọng hơi phấn khích: "Ở thành phố Long Đàm, thông qua mối quan hệ của Ngô Lương, chúng tôi đã lần ra được một phần của đường dây buôn bán Âm hôn cấp thấp. Có bằng chứng cho thấy đường dây này đã lan ra nhiều nơi, bao gồm cả Long Giang và Long Khê. Rất nhiều cô gái đã trở thành nạn nhân."

"Vậy thì tốt." Thích Tuyền nói dứt khoát, "Người nào có liên quan đến bên huyền môn, cứ giao cho huyền môn xử lý."

Hàn Miễn cười nhẹ: "Nghe cô nói vậy, tôi yên tâm rồi."

Vụ án Âm hôn này có phạm vi ảnh hưởng quá lớn, kéo dài qua nhiều khu vực nên không thể nhanh chóng bóc trần hết. Nhưng ít nhất, họ đã có được manh mối rõ ràng, và một số nghi phạm ở Long Đàm và Long Giang đã bị bắt giữ.

Thích Tuyền không quên những lời Tân Nhược từng kể. Người đã dẫn dắt cô ta nhập môn năm xưa chính là Nghiêm Ngọ. Trong những năm đầu, Nghiêm Ngọ từng tham gia vụ án Âm hôn và theo lệnh của tổ chức tà tu mà sát hại cảnh sát Tê Chính. Từ đó đến nay đã tròn mười năm.

Mười năm qua, mạng lưới của bọn chúng chỉ càng lúc càng lớn mạnh. Cô vốn muốn dùng Nghiêm Ngọ làm mồi để kéo ra cá lớn hơn, đáng tiếc, đám tà tu vô cùng xảo quyệt, lại định mượn danh nghĩa của Hiệp hội Thiên sư để ép cô nhượng bộ. Người đứng sau tất cả vẫn đang ẩn mình rất sâu.

Khi cúp máy, xe cũng đã vào đến khu ngoại ô phía nam thành phố Nam Hồ, gần đến biệt thự Lâm Hồ.

Lý Quốc Diên nói: "Thích đại sư, tôi xuống xe ở đây. Lát nữa tôi sẽ gửi thư mời đến quý phủ."

"Được."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cùng lúc đó, tại thành phố Long Lâm.

Trong một biệt thự xa hoa, một người đàn ông trẻ tuổi bước vội vào thư phòng, tay vẫn cầm chặt điện thoại.

"Ông nội!"

Trong thư phòng, ông lão đang ung dung viết chữ, không ngẩng đầu: "Vội vàng như vậy làm gì, còn ra thể thống gì."

"Ông nội!" – gương mặt người đàn ông trắng bệch – "Chuyện kia… hình như bị phát hiện rồi. Con phải làm sao bây giờ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông lão không ngừng tay, điềm nhiên viết xong nét cuối cùng. Trên giấy là một chữ "Xương", đầy mạnh mẽ và uy nghiêm.

Chữ này, ông tin, sẽ giúp nhà họ Vệ đời đời hưng thịnh.

Vệ Thao thấy ông viết xong thì không kiềm được nữa, giọng đầy lo lắng: "Không biết ai đã tìm thấy thi thể, bây giờ đã bị khai quật. Trên mạng xôn xao cả lên, cảnh sát cũng bắt đầu điều tra. Bạn con ở Long Giang nói, cảnh sát đã biết trước đây con từng có xung đột với cô ta. Nếu họ tìm đến thì phải làm sao?"

"Hoảng hốt cái gì." Vệ Quảng Xương lạnh nhạt liếc cháu mình một cái: "Chuyện đã trôi qua từng ấy năm, bọn họ còn bằng chứng gì nữa chứ?"

Tâm trạng lo lắng của Vệ Thao lập tức được xoa dịu phần nào. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười:

"Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, ai mà điều tra ra được chứ?"

Cậu ta vừa dứt lời, lại có người vội vàng xông vào thư phòng.

"Ba, núi Nghiêu xảy ra chuyện rồi!" Vệ Thiên Bảo hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt còn hơn cả Vệ Thao. "Hình như trong đó có thứ gì đó rất tà môn... ba nói xem, có phải là, là..."

Vệ Quảng Xương khẽ nhíu mày.

Sao hết người này đến người khác đều xảy ra chuyện cùng lúc thế này?

Ông cúi đầu nhìn nét chữ "Xương" vừa mới viết xong trên giấy. Vừa rồi không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ mới thấy có một nét hơi lệch. Một cơn bất an âm ỉ dâng lên trong lòng ông. Trực giác bao năm qua chưa từng khiến ông ta lầm lạc — lần này chắc cũng không phải ngoại lệ.

Không do dự thêm, Vệ Quảng Xương lập tức gọi một cuộc điện thoại. Đầu bên kia đổ chuông thật lâu mới có người bắt máy, giọng điệu lười biếng, lại xen chút kiêu ngạo:

"Vệ Quảng Xương? Tìm tôi có việc gì?"

Dù đã lớn tuổi, giữ vị trí cao, bị gọi thẳng tên như vậy nhưng Vệ Quảng Xương không hề tức giận. Ông mỉm cười hòa nhã:

"Hôm nay Vệ Thiên sư có rảnh không? Tôi mới có được một ít ngọc thạch thượng hạng, lát nữa sẽ đích thân mang tới phủ cho cậu, tiện thể làm phiền cậu xem giúp một việc."

"Được thôi, cứ đến đi."

Cúp máy xong, Vệ Quảng Xương trừng mắt nhìn con trai và cháu trai một cái, nặng nề thở dài:

"Lát nữa hai đứa đi cùng ba, nhờ Vệ Thiên sư xem qua cho."

"Ba, ba nói là người của Hành Phong phái à?" Vệ Thiên Bảo như bắt được cọng rơm cứu mạng, giọng đầy mong chờ.

Vệ Quảng Xương gật đầu, trong lòng vừa trông đợi, vừa lo lắng.

"Lại nói, nếu tính ngược lên ba bốn đời, chúng ta với Vệ Thiên sư cũng là cùng tộc. Không hiểu sao bên họ lại xuất hiện một người như Vệ Hoành Uông..."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com