Gần đây tuổi già kéo đến, Vệ Quảng Xương càng lúc càng hay cảm thán. Nếu năm đó ông cũng học được huyền môn thuật pháp, có lẽ đã không bất lực như bây giờ. Nghe nói nhiều đại sư còn lớn tuổi hơn ông ta, thế mà nhìn còn trẻ hơn cả con trai mình.
Đáng tiếc, nhà họ Vệ bao đời vẫn không sinh ra được một người có tư chất thật sự.
Không lâu sau, ba người mang theo ngọc thạch quý giá, đến một căn biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô. Người mở cửa là một cậu bé búi tóc cao, mặc đạo bào, dáng vẻ thanh tú dễ mến.
Cậu bé nói giọng trong trẻo:
"Sư phụ đang tắm rửa thay đồ, ba vị ngồi đợi ở phòng khách một lát."
Ba người vào phòng khách ngồi chờ. Không có ai ra tiếp, chỉ có không khí trầm lặng và mùi đàn hương nhè nhẹ.
Vệ Thao tuổi còn trẻ, không biết gì nhiều về huyền môn, chỉ nghe nói trong nhà mọi người đều có bùa hộ thân, là mua từ chỗ Vệ đại sư. Cậu ta chưa từng gặp đại sư, trong tưởng tượng thì đây hẳn là một người cao nhân phong thái phiêu dật.
"Ông nội, người lúc nãy là đệ tử của đại sư à?" cậu ta thấp giọng hỏi.
Vệ Quảng Xương đáp ngắn gọn:
"Coi là vậy đi."
"..."
Coi là vậy là sao? Câu trả lời mơ hồ khiến Vệ Thao càng thêm tò mò, cậu ta còn định hỏi tiếp thì bất ngờ có người bước vào. Người đó xuất hiện ngoài cửa mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, ăn mặc đơn giản, thần thái lãnh đạm.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất xuất chúng. Nhưng thay vì giống một cao nhân huyền học, anh ta lại trông chẳng khác gì thiếu gia nhà giàu.
Vệ Thao: "???"
Cậu ta kinh ngạc nhìn ông nội và cha đồng loạt đứng dậy, cung kính chào đón người kia. Cậu chỉ còn cách nén nghi vấn, đứng dậy theo sau.
"Vệ đại sư, làm phiền cậu rồi." Vệ Quảng Xương lên tiếng, đồng thời ra hiệu cho Vệ Thiên Bảo.
Vệ Thiên Bảo lập tức tiến lên, hai tay dâng một chiếc hộp tinh xảo, bên trong xếp đầy những viên ngọc thạch thượng hạng. Những năm gần đây, nhà họ Vệ đã cung cấp cho Vệ Hoành Uông lượng tài nguyên tu luyện có thể nói là “trên trời”.
"Đại sư, đây là chút lòng thành của nhà họ Vệ chúng tôi, mong cậu vui lòng nhận lấy."
Vệ Hoành Uông ngồi xuống ghế sofa, mở hộp ra liếc qua một cái rồi tiện tay đẩy sang bên cạnh. Đống ngọc thạch kia chất lượng không tồi, đủ để dùng làm lễ vật cho các trưởng lão trong môn phái. Chúng còn có thể dùng để chế tác những loại linh phù cao cấp, hiệu quả hơn gấp nhiều lần so với phù chú giấy thông thường.
Ví dụ như ngọc phù — so với phù giấy chỉ lưu giữ được một phần mười linh lực, thì ngọc phù trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng thật sự.
Tuy bản thân anh ta không được dùng mấy tấm linh phù đó, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào ngọc thạch này để đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nói đi, tìm tôi có việc gì?" anh ta nhàn nhạt hỏi.
Vệ Quảng Xương liếc nhìn hai người bên cạnh, lên tiếng:
"Đại sư, cậu có thể xem giúp hai người họ, có phải là..."
"Không cần xem." Vệ Hoành Uông vừa chơi đùa hạt đào trong lòng bàn tay, vừa thờ ơ đáp, "Một bộ mặt chết."
Cả ba người nhà họ Vệ cùng sững người.
Tim Vệ Quảng Xương như ngừng một nhịp, vội hỏi:
"Đại sư, vậy... có cách hóa giải không?"
Vệ Hoành Uông hờ hững:
"Nói thẳng nhé, nếu các người bị ác quỷ bám theo, tôi còn có thể giúp. Nhưng nếu bị cảnh sát bắt... thì tôi bó tay."
Anh ta không rảnh để đối đầu với cảnh sát vì mấy người này.
Nghe đến đây, Vệ Thiên Bảo mặt mày tái mét, tim đập dồn dập như trống trận.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Đại sư, cứu tôi với! Cậu nghĩ mà xem, nếu tôi và Thao Thao bị bắt, tập đoàn Phong Mậu sau này sẽ thế nào? Phong Mậu mà sụp, thì anh cũng không còn nhận được gì nữa..."
Dưới ánh sáng nhàn nhạt trong thư phòng, ánh mắt Vệ Hoành Uông khẽ lướt qua chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn, bên trong là những viên ngọc thạch sáng bóng. Ngón tay anh ta khựng lại một giây khi xoay hạt đào trong tay, trên bề mặt hạt bỗng nứt một đường nhỏ. Anh ta lạnh lùng nhìn Vệ Thiên Bảo, cười nhạt:
"Ông thật nghĩ tôi phải phụ thuộc vào cái nhà họ Vệ các người mới sống được sao?"
Vệ Hoành Uông không thiếu người có tiền, nhà họ Vệ chẳng qua chỉ là một trong số đó.
Một tiếng bốp vang lên. Vệ Quảng Xương giơ tay tát thẳng vào mặt Vệ Thiên Bảo, gằn giọng:
"Không biết nói thì ngậm miệng lại!"
Sau đó ông ta vội quay sang Vệ Hoành Uông, cúi người cười nịnh:
"Đại sư, đừng giận. Thằng con tôi đầu óc có vấn đề, lại ăn nói vụng về. Chỉ cần đại sư đồng ý bảo vệ hai đứa nó, nhà họ Vệ chúng tôi trên dưới đều nghe theo cậu!"
Vệ Hoành Uông vung tay, ném hạt đào bị nứt xuống đất. Anh ta chậm rãi nở nụ cười, giọng điệu mềm mỏng: