Gió thu nhè nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô rơi lả tả trong sân. Hồn thể của Tề Chính dần mờ nhạt, sau đó bay theo làn gió về phương xa—đó là nơi anh gọi là nhà.
Anh ấy nhìn thấy cha mẹ mình, những người đã tóc bạc phơ vì năm tháng chờ đợi, và cả cô em gái bé nhỏ ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ. Trong lòng không còn gì hối tiếc, Tê Chính bước vào luân hồi, kết thúc kiếp sống lạc lõng giữa hai thế giới.
Đúng mười giờ tối, chương mới của 《Nhật Ký Hào Môn》 được cập nhật.
[Một tin nhắn tưởng như bình thường đã khiến tôi phải lên đường tác nghiệp.
Tôi không hiểu nổi, tại sao một đại sư có thể tính ra vị trí chính xác lại không thể nhìn thấu dung mạo người cần giúp.
Nếu thật sự không nhìn ra được, tại sao lại công khai vị trí của cô ấy? Không phải có tin nhắn riêng miễn phí sao?
Những vụ án liên quan đến huyền môn, dĩ nhiên nên để người trong huyền môn xử lý.]
[Câu chuyện chỉ diễn ra trong một ngày một đêm, nhưng nếu viết hết ra, có thể lên tới mấy chục ngàn chữ. Ở đây tôi chỉ tóm tắt ngắn gọn.
‘Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi’ giả danh cha mẹ trên mạng để lừa đảo, dùng chính vận mệnh và tương lai của một cô gái để đổi lấy lợi ích vật chất.
So với cặp vợ chồng nhà họ Hà, hành vi này có gì khác biệt?
Âm hôn không phải chuyện cá biệt. Mong mọi người hãy cẩn trọng, bảo vệ chính mình và người thân.]
[Tuy câu chuyện đó khiến tôi cảm thấy nặng nề, nhưng lại có một câu chuyện khác khiến tôi thật sự xúc động.
Đó là về một ác quỷ đầy tội lỗi.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cuộc đời của anh ta bị đánh cắp bởi người khác, khi còn sống từng muốn đòi lại công lý, nhưng cuối cùng bị g.i.ế.c hại.
Sau khi chết, anh ta g.i.ế.c nhiều người vô tội để trả thù, và biết rõ bản thân đã sai.
Anh ta chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, chỉ mong có thể trả lại công lý cho mẹ.]
[Khi anh ta chết, mẹ anh ta mới hơn bốn mươi tuổi. Đến nay, đã ba mươi năm trôi qua.
Ba mươi năm ấy, một người phụ nữ yếu đuối mất chồng, không tìm thấy con trai, sống lay lắt nơi thành phố xa lạ bằng nghề nhặt rác, kéo lê thân thể bệnh tật đi tìm con.
Cuối cùng, bà biết được sự thật. Nhưng những kẻ xấu luôn có chỗ dựa, nên công lý với bà là điều gần như không thể.
Dù vậy, bà không từ bỏ.
Ba mươi năm, bà kiên cường chống chọi, lấy cả đời mình để theo đuổi điều mà người khác cho là hoang đường.
Tình mẫu tử như thế, sao tôi có thể không xúc động.]
[Cha mẹ nuôi của tôi mất khi tôi còn nhỏ, tôi thậm chí không nhớ rõ mặt mũi họ ra sao.
Hồi đi học, tôi từng thấy bạn bè mình giận dỗi, làm nũng, khóc lóc với bố mẹ. Tôi không hiểu, vì sao họ có cha mẹ ở bên, được yêu thương đầy đủ, mà vẫn khóc?
Tôi cũng không hiểu, vì sao những đứa trẻ nghịch ngợm lại vẫn nhận được bao nhiêu yêu thương như thế.
Những ký ức đó ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Cho đến một ngày, cha mẹ ruột tìm thấy tôi.
Tôi vừa mong chờ vừa lo lắng, sợ họ không thích tôi, nhưng cũng hy vọng họ sẽ quan tâm tới tôi.
Chỉ tiếc rằng, tôi không có vẻ ngoài khiến người ta thương cảm, cũng không phải người hướng ngoại, tôi chỉ là một kẻ quê mùa bước ra từ nông thôn, làm sao mong nhận được tình thương từ những người xa lạ?
Phải chăng vì tôi quá im lặng, nên họ không chú ý đến sự tồn tại của tôi?
Người ta nói trẻ con biết khóc thì mới có kẹo ăn.
Thế là tôi bắt đầu nhớ lại những đứa trẻ từng thấy hồi nhỏ—chúng chỉ cần khóc và làm nũng là được cha mẹ yêu thương.
Tôi học theo chúng.]
[Nhưng tôi quên mất, mình không còn là trẻ con nữa.
Tôi mang gương mặt của một người trưởng thành, lại làm ra những hành động kỳ quặc như một đứa bé, chỉ để thu hút sự chú ý.
Kết quả thì sao? Họ không thương tôi, mà lại ghét bỏ tôi hơn.
Càng bị phớt lờ, tôi càng cố gắng gây chú ý. Càng cố gắng, họ lại càng chán ghét.
Tôi rơi vào một vòng lặp điên cuồng.]
[Mãi đến một ngày, anh trai ruột của tôi lạnh lùng nói:
"Đầu óc em không được rõ ràng."
Tôi như bị giật mình tỉnh lại.
Đúng, đầu óc tôi không rõ ràng thật.
Vì quá khao khát tình thân, tôi bị ám ảnh, đánh mất bản thân.
Nhưng tôi vốn không phải là người như vậy.
Từ hôm đó, tôi quyết định buông bỏ.
Từ lúc bị ôm nhầm, số phận đã định sẵn tôi và họ không có duyên.]
[Tiền bối dẫn đường cho tôi vào huyền môn từng nói, có người sinh ra đã cạn duyên với người thân.
Tôi chính là người mang mệnh như vậy.
Người trong huyền môn nếu không giữ khoảng cách với người thân trần tục, cuối cùng chỉ làm tổn thương lẫn nhau.
Tôi từng cứu em trai chưa từng gặp mặt của mình, cũng từng cảnh báo về hắc khí ở khu công nghiệp Bắc Giao, giúp họ tránh được một tai họa.
Ân tình đã trả xong, từ nay về sau không còn liên quan.]