Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 205



Chương mới vừa cập nhật, cả nhóm nhỏ liền náo loạn.

[Tiền Côn]: "Sao vậy? Đại sư gặp chuyện gì rồi à? Không phải nhà các cậu lại gây sự với cô ấy đấy chứ? @Thích Uyên"

[Tô Noãn Noãn]: "Tôi vừa tìm hiểu, hôm nay dì Cố và Thích Ánh Tuyết đã tới biệt thự Lâm Hồ."

[Tôn Vũ]: "Tới làm gì? Vì chuyện để lộ thân phận sao?"

[Bành Bằng]: "Liên quan gì đến đại sư? Chẳng lẽ định bắt đại sư xin lỗi thay cho Thích Ánh Tuyết?"

[Tô Noãn Noãn]: "@Thích Uyên, hay cậu hỏi thử mẹ mình xem sao?"

Cùng lúc đó, trong một nhóm khác, Thích Lẫm cũng bị gọi tên liên tục.

[Đỗ Gia Danh]: "@Thích Lẫm, đại sư thực sự đã cắt đứt quan hệ với nhà các cậu rồi sao? Từ bao giờ vậy?"

[Dương Túc]: "Tôi đoán là từ lúc cô ấy chuyển đến biệt thự Lâm Hồ."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Trương Thành Ngôn]: "Nếu đại sư chịu nhận tôi làm đệ tử, tôi sẵn sàng dâng trọn tấm lòng! @Thích Lẫm, mau nói đi, nhà các cậu đã làm gì khiến cô ấy thất vọng?"

[Đỗ Gia Danh]: "Cậu mà cũng đòi dâng lòng? Ba mười đồng một xâu, đại sư cần chắc?"

[Dương Túc]: "Tôi chỉ muốn biết tiền bối chỉ đường cho đại sư là ai."

[Trương Thành Ngôn]: "Chắc chắn là cao nhân siêu phàm, danh sư tất xuất cao đồ, bảo sao đại sư lại xuất sắc như vậy!"

[Đỗ Gia Danh]: "Nhưng với năng lực như thế, sao trước đây đại sư lại sống nghèo khổ?"

[Trương Thành Ngôn]: "Chắc vì quá trẻ, không có cơ hội, khách hàng không tin tưởng. Nếu không có 'Nhật Ký Hào Môn', chúng ta còn không biết cô ấy lợi hại đến mức nào."

Ở nhà họ Thích, trong phòng khách, mọi người đều tụ họp, ngoại trừ Thích Uyên. Ai cũng cầm điện thoại trên tay, lặng lẽ đọc bình luận từ các nhóm chat, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Cố Xảo lên tiếng trước, có chút uất ức:

"Hôm nay tôi thật sự không gặp được con bé, cũng không nói chuyện gì được cả."

Thích Trường Vinh thở dài, hỏi:

"Vậy bà định làm sao bây giờ?"

"Tôi, tôi..." – Cố Xảo cúi đầu không nói được lời nào.

Ban đầu, bà nghe theo lời Thích Ánh Tuyết, trong lòng vốn đã có chút nghi ngờ. Nhưng sau khi đọc chương mới, bà mới hiểu mình hồ đồ đến mức nào.

Một đứa con gái từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình, khi cuối cùng được trở về nhà lại phát hiện mình không được quan tâm. Trong cơn thất vọng, nó dùng vài thủ đoạn chỉ để thu hút sự chú ý của người thân — chẳng phải đó là chuyện rất bình thường sao?

Dù con bé có năng lực đặc biệt, nhưng xét cho cùng, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ khao khát tình thương. Trước tiệc mừng thọ nhà họ Đỗ, nó còn không dùng bất kỳ thủ đoạn nào — chứng tỏ con bé không thay đổi, chỉ là sau khi thất vọng, nó mới quyết định quay lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng Cố Xảo tràn ngập tự trách. Bà đột nhiên nhận ra, mình không hiểu gì về con gái ruột, lại càng không hiểu gì về con nuôi.

Bà còn đang trầm ngâm, thì Thích Ánh Tuyết lên tiếng:

"Là con xin mẹ đưa con qua đó." – Cô ta mắt đỏ hoe, giọng run rẩy – "Con muốn đích thân xin lỗi em ấy."

Ánh mắt Thích Lẫm lạnh đi, giọng anh cũng không còn kiên nhẫn:

"Em ấy nói rất rõ ràng rồi, không còn liên quan gì đến chúng ta. Cô muốn xin lỗi thì viết dưới bài đăng hay đăng Weibo, còn tới biệt thự Lâm Hồ làm gì khi chân còn chưa khỏi? Cô định làm gì nữa đây?"

Thích Ánh Tuyết sững người, rồi vội vàng nói:

"Em, em chỉ muốn cầu xin em ấy giúp A Lâm. Em biết em ấy ghét em, nhưng em không thể nhìn A Lâm gặp chuyện... em thực sự không còn cách nào khác!"

Thích Lẫm nhíu mày:

"Tống Lâm làm sao?"

Thích Ánh Tuyết lau nước mắt, nghẹn ngào kể:

"Gần đây anh ấy liên tục gặp sự cố. Hôm trước là trán, lần nữa là vai, hôm qua còn suýt bị thanh sắt rơi trúng!"

"Gì cơ?" – Thích Trường Vinh ngạc nhiên – "Nó vẫn tới khu công nghiệp Bắc Giao sao?"

"Con đã khuyên rồi, nhưng anh ấy nói dự án là do anh ấy phụ trách, phải có trách nhiệm làm cho xong..." – Thích Ánh Tuyết nói, vẻ mặt bất lực.

"Chỉ vậy thôi à?" – Thích Lẫm nghi ngờ – "Nếu thật sự là như vậy, lúc nãy mẹ đã không tỏ vẻ như vậy."

Bị chất vấn, Thích Ánh Tuyết nhìn sang cầu cứu Cố Xảo.

Cố Xảo tránh ánh mắt, ấp úng:

"Là tôi và Ánh Tuyết cảm thấy kỳ lạ... Tiểu Tuyền chưa bao giờ nói chuyện mình gia nhập huyền môn. Sau bữa tiệc nhà họ Đỗ, con bé lại thay đổi như biến thành người khác. Chúng tôi chỉ muốn... hỏi cho rõ."

"Hỏi cái gì? Hỏi con bé tại sao lại thất vọng về gia đình này à?" – Thích Trường Vinh sầm mặt, giọng đầy giận dữ.

Câu cuối cùng trong chương mới của ((Nhật Ký Hào Môn)) như một nhát d.a.o xé toạc lớp vỏ bọc giả tạo, lột trần hết thảy.

Sắc mặt Cố Xảo tái nhợt, môi mấp máy: "Tôi..."

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang câu nói còn dang dở. Là điện thoại của Thích Trường Vinh. Ông nhìn màn hình, lòng bỗng lạnh buốt, do dự một giây rồi bấm nghe, bật loa ngoài.

"Thông gia!" – Giọng nói nức nở của Tống phu nhân vang lên đầu dây bên kia, đầy đau thương và tuyệt vọng – "A Lâm và ba của thằng bé... họ đều gặp chuyện rồi! Ông có thể giúp tôi không!"

Thích Trường Vinh giật mình, lập tức đứng bật dậy.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com