Bà ấy bước đến bên giường bệnh của chồng, ngồi xuống, ánh mắt mơ hồ.
Tính mạng của chồng, của con trai, cùng với cả gia tài—trong lòng bà ấy rất rõ cái nào quan trọng hơn. Nhưng...
Nếu như có cách khác, không cần phải tán gia bại sản mà vẫn giải quyết được con quỷ kia thì sao?
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi nghiêng vào phòng, ấm áp mà dịu nhẹ. Nhưng bà lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Sau khi trở về nhà, Thích Ánh Tuyết lập tức kể lại mọi chuyện cho người nhà họ Thích.
Thích Trường Vinh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trước đây tôi đã điều tra qua rồi. Thiên sư cấp 6 đã là cực kỳ cao. Nếu ngay cả Thiên sư cấp 6 cũng không dám ra tay với thứ kia, thì tuyệt đối không thể để Thích Tuyền mạo hiểm."
Cố Xảo cũng gật đầu phụ họa.
Dù gì thì con trai người ta cũng không thể đổi lấy tính mạng con gái mình, cho dù đứa con gái này đã cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Thích Ánh Tuyết khẽ nói: "Nhưng mà... trước đó bác gái Tống đã đến biệt thự Lâm Hồ rồi. Nhìn vẻ mặt bác ấy... hình như không phải vì bị từ chối."
"Ý con là sao?" – Cố Xảo kinh ngạc hỏi.
Thích Ánh Tuyết suy đoán: "Hình như bác ấy đang phải đưa ra một quyết định rất khó khăn. Có thể là do cái thứ kia quá khó đối phó nên quy tắc bên phía biệt thự Lâm Hồ mới nghiêm ngặt hơn bình thường."
Thích Lẫm liếc nhìn cô: "Đừng can dự vào chuyện này nữa. Nếu nhà họ Tống cần giúp đỡ gì khác thì chúng ta có thể hỗ trợ, nhưng chuyện liên quan đến huyền môn là việc nội bộ của họ."
"Anh con nói đúng đấy, con không cần bận tâm đến chuyện tìm đại sư làm gì." – Thích Trường Vinh lên tiếng dứt khoát.
Thích Ánh Tuyết cứng họng, không nói thêm gì.
Thành phố Long Lâm.
Ninh Chí bước ra khỏi nhà ga, lập tức thấy hai người thanh niên tiến đến gần.
"Xin hỏi anh có phải là điều tra viên Ninh không ạ?" – Một chàng trai cười rạng rỡ, chủ động đưa tay ra, "Tôi là Thẩm Huy, điều tra viên cấp 2 của Cục Điều tra thành phố Long Lâm. Đây là đồng nghiệp của tôi – Đường Miên, điều tra viên cấp 3. Bọn tôi nhận được thông báo từ cấp trên, đến đón anh tại nhà ga."
Ninh Chí kiểm tra giấy tờ mà Thẩm Huy đưa ra rồi mới bắt tay với cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Miên đứng một bên, hai tay đút túi quần, ngậm kẹo mút, mái tóc tết b.í.m cá khiến cô trông giống một cô nàng nổi loạn. Cô không có ý định bắt tay, còn Ninh Chí thì cũng chẳng để tâm.
"Tôi nhận lệnh từ cấp trên, đến điều tra Vệ Thiên Bảo và Vệ Thao." – Cậu nói ngắn gọn.
Dù gọi là điều tra, nhưng thực chất là đến bắt người đưa về quy án.
Vụ án quỷ ở núi Nghiêu và vụ án Tiết Hồng sau quá trình điều tra đã có đủ bằng chứng kết tội. Chính phủ chỉ còn chờ thời điểm thích hợp để ra tay. Nhưng vấn đề là, trước đó Vệ Thiên Bảo và Vệ Thao đã tìm đến Vệ Hoành Uông, lấy được thẻ chứng nhận thân phận huyền môn. Nhờ vậy, họ được huyền môn bảo vệ. Do một số quy tắc ngầm giữa chính phủ và huyền môn, phía chính phủ buộc phải thương lượng trước khi hành động.
Trước kia, huyền môn từng góp công rất lớn trong việc xử lý một số vụ án siêu nhiên đặc biệt nghiêm trọng. Chính phủ vì thế phải nhượng bộ, cho họ một vị thế đặc biệt. Nhưng càng về sau, huyền môn càng hành xử ngang ngược, không màng đến tính mạng dân thường.
Giới hạn bị chà đạp hết lần này đến lần khác. Dù là chính phủ cũng có lúc phải đáp trả. Họ âm thầm bắt đầu đào tạo nhân tài khắp cả nước, tuy nhiên, so với nền tảng lâu đời và vững chắc của huyền môn thì đó vẫn là một quá trình đầy khó khăn.
Nhưng chính phủ có thể chờ, còn dân chúng thì không thể.
Do tốc độ đào tạo nhân tài nội bộ không đủ nhanh, chính phủ quyết định mở rộng chiêu mộ từ bên ngoài. Họ có một danh sách ghi chép về các gia tộc và tông môn, từ đó đánh giá khả năng chiêu mộ dựa trên hành vi và phát ngôn của các tu sĩ huyền môn.
Ninh Chí là một trong những cái tên nằm trong danh sách đó.
Thẩm Huy và Đường Miên đều là người của chính phủ, nên ban đầu vẫn giữ một chút khoảng cách với "người ngoài" như Ninh Chí. Tuy nhiên, Thẩm Huy là người khéo léo, thái độ hòa nhã, không quá thân mật nhưng cũng không lạnh nhạt.
"Vâng, điều tra viên Ninh có gì cứ căn dặn, bọn tôi sẽ nghe theo chỉ huy." – Thẩm Huy mỉm cười nói.
Đường Miên đá nhẹ viên sỏi dưới chân, nhai rộp cây kẹo mút rồi ném que vào thùng rác.
"Đi thẳng đến nhà họ Vệ." – Ninh Chí ra lệnh. Đây là vụ án đầu tiên cậu tiếp nhận kể từ khi đến Cục Điều tra, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Nhà họ Vệ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Vệ Thao nằm vắt vẻo trên ghế sofa, bộ dạng cà lơ phất phơ: "Ba à, giờ cảnh sát hai nơi đều mò đến rồi, hay là chúng ta bỏ trốn đi?"
"Trốn?" – Vệ Thiên Bảo bật cười khinh bỉ, "Sao con không bảo dọn luôn ra nước ngoài?"
"Ra nước ngoài cũng tốt! Như vậy thì họ không lần ra dấu vết được nữa!" – Vệ Thao vô tư nói.
Vệ Thiên Bảo liếc nhìn con trai như thể đang nhìn một kẻ ngốc: "Chỉ sợ con vừa đặt chân đến sân bay đã bị bắt ngay tại chỗ."