"Bị bắt thì bị bắt, dù sao bây giờ chúng ta đã có Vệ đại sư chống lưng. Cảnh sát không dám động đến đâu. Nghĩ đến gương mặt nghẹn họng của cái anh cảnh sát Hàn gì đó, con thấy vui cực kỳ." – Vệ Thao vừa nói vừa đung đưa chân, không có chút lo lắng nào.
Vệ Thiên Bảo gấp tờ báo lại, nhẹ giọng: "Hy vọng Vệ đại sư thực sự có thể bảo vệ chúng ta. Nếu chính phủ chịu buông tha chuyện này thì ba còn đỡ lo. Ông nội con tuổi cũng đã cao, không thể ngày nào cũng lo lắng thay chúng ta."
"Chú Hai con nói rồi, chỉ cần có tấm thẻ thân phận này thì chính phủ sẽ không dễ dàng động vào chúng ta đâu." – Vệ Thao vênh mặt, vừa nói vừa xoay xoay chiếc thẻ thân phận đệ tử ngoại môn trong tay.
Chuông cửa bỗng vang lên.
Chiếc thẻ thân phận đang xoay trên tay Vệ Thao lập tức khựng lại.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Hai cha con liếc nhìn nhau, ánh mắt hoảng loạn, cả hai đều thấy nỗi sợ phản chiếu trong mắt đối phương.
Vệ Thao giật mình bật dậy khỏi ghế.
Chuông cửa ngoài cổng vang lên dồn dập, như có ai đó đang kiên quyết thúc giục.
Người giúp việc vừa bước đến định mở cửa thì bị Vệ Thiên Bảo quát lớn:
"Khoan đã!"
Người giúp việc sợ hãi, đứng chôn chân tại chỗ. Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng.
Vệ Thao lúng túng nói:
"Chắc... chắc không sao đâu nhỉ?"
Vệ Thiên Bảo hít sâu một hơi, trầm giọng căn dặn:
"Bảo họ nói rõ thân phận, mục đích đến đây, rồi mới mở cửa."
Một lúc sau, người giúp việc quay lại, vẻ mặt hơi khó xử:
"Họ nói là Thiên sư."
"Thiên sư?!" Vệ Thiên Bảo lập tức đứng phắt dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi lại:
"Họ có nói đến để làm gì không?"
Người giúp việc lắc đầu:
"Không ạ, chỉ nói là Thiên sư."
Vệ Thao lập tức mở màn hình camera giám sát. Gương mặt một thanh niên trẻ tuổi hiện rõ trên màn hình – diện mạo tuấn tú nhưng hoàn toàn xa lạ.
"Ai đây? Không quen biết." – Vệ Thao cau mày nói.
Vệ Thiên Bảo nghĩ ngợi một lát, rồi suy đoán:
"Có lẽ là người chú hai phái tới để báo tình hình."
"Không gọi điện thoại được à?" – Vệ Thao cảnh giác nói – "Biết đâu là cảnh sát cải trang? TV cũng hay có mấy cảnh giả dạng người kiểm tra đồng hồ nước, đồng hồ điện gì đấy mà..."
Vệ Thiên Bảo nghẹn lời, chỉ biết lùi lại vài bước, rồi gật đầu như trốn tránh:
"Thôi, không mở nữa."
Bên ngoài, ba người Ninh Chí đã đợi rất lâu vẫn không thấy động tĩnh. Thẩm Huy lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vẫn có người trông chừng, hai cha con đó không rời khỏi nhà từ hôm qua đến giờ."
Ninh Chí lạnh lùng nói:
"Vậy thì vào thẳng đi. Họ đã dám dựa hơi huyền môn để làm bậy, thì chúng ta cũng có thể dùng cách của huyền môn để giải quyết. Không ai nói được gì cả."
Cậu ấy còn chưa nói hết câu thì một bóng người đã nhanh như chớp phóng vào bên trong sân.
Ninh Chí và Thẩm Huy nhìn nhau ngơ ngác, ngay sau đó là một tràng tiếng hét chói tai, tiếng va chạm hỗn loạn, tiếng người giúp việc và bảo vệ gào thảm thiết.
Thật sự rất náo nhiệt.
Ninh Chí vừa nhấc chân bước vào, cổng sân đã bật mở từ bên trong. Hai "đầu heo" – tức hai người bị đánh đến mặt mũi bầm dập – bị ném lăn lóc dưới chân họ. Một cô gái nhỏ ngậm kẹo mút, vẻ mặt ung dung, thảnh thơi phủi tay như thể vừa mới hoàn thành một việc vặt.
Vệ Thiên Bảo già yếu nằm lăn trên đất, rên rỉ:
"Xe cấp cứu... báo cảnh sát... đại sư... cứu mạng..."
"Đừng bắt tôi! Tôi là đệ tử Hành Phong phái! Chú hai tôi đã nói rồi, mấy người không được bắt tôi!"
"Hừ." Đường Miên hừ lạnh một tiếng, vỗ nhẹ một cái.
Vệ Thao lập tức ngã nhào, giận dữ hét lên:
"Mấy người dám! Biết tôi là ai không? Tôi là con trai của Vệ Quảng Xương! Còn là đệ tử ngoại môn của Vệ Hoành Uông! Dám động vào tôi, coi chừng cái mạng của mấy người đấy!"
"Yên tâm." Thẩm Huy cười híp mắt:
"Chúng tôi chỉ mời hai người về hỏi vài câu thôi. Cậu đã thừa nhận là người trong huyền môn, thì phải tuân thủ quy củ của huyền môn."
Không chờ thêm lời thừa, Ninh Chí bước tới, thẳng tay còng hai cha con lại.
Vừa bị còng, Vệ Thao hoảng sợ gào lên:
"Đại sư cứu mạng! Chú hai cứu mạng!"
"Ồn ào." Đường Miên phẩy tay ném ra một lá bùa cấm ngôn, lập tức khiến Vệ Thao câm nín.
Ninh Chí khẽ liếc nhìn cô gái nhỏ, không khỏi thầm nghĩ:
— Cô này... ra tay cũng quá mạnh tay đi.
Ở một nơi khác, trong một gian phòng yên tĩnh.
Vệ Hoành Uông vẫn chưa biết cha và cháu mình đã bị bắt. Anh ta đang chăm chú lắng nghe sư huynh giảng giải.
"Sư huynh, huynh có thể xem vận mệnh của 'Bạch Thủy Chân Nhân' và 'Ăn Dưa Tuyến Đầu' không?"
Người sư huynh chậm rãi đáp:
"Người đầu tiên thì không thể nhìn ra được gì. Người thứ hai còn xem được chút ít. Nhưng sư đệ cũng biết rồi đấy, tu sĩ huyền môn vốn không nên xem mệnh cho nhau."
"Đệ biết." – Vệ Hoành Uông khẽ gật đầu, trong lòng thì thầm nghi hoặc –
"Người gọi là 'Bạch Thủy Chân Nhân' kia, đệ nghe nói chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Huynh đường đường là Thiên sư cấp 5 mà cũng không xem ra được gì sao?"