Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 251



Cửa văn phòng chủ nhiệm đang mở rộng, tựa như đang chờ sẵn. So với Hành Phong phái, nơi này thật quá đơn sơ: không có trận pháp, không có linh khí, các điều tra viên thì tu vi cũng chẳng cao.

Phùng Khắc không hiểu: "Chính phủ lấy gì để bắt được Vệ Hoành Uông?"

Anh bước vào phòng, lập tức đối diện với ánh mắt kiên nghị của chủ nhiệm.

Không ai lên tiếng.

Với uy áp từ một Thiên sư cấp 5, đáng lẽ chủ nhiệm cấp 4 phải chịu không nổi. Nhưng người đàn ông kia lại vẫn ung dung, thần thái ổn định, không chút d.a.o động.

Phùng Khắc khẽ cau mày.

"Sao có thể như vậy?"

Trong lòng anh thoáng hoài nghi: "Chẳng lẽ ông ta che giấu tu vi? Nhưng tại sao một người phụ trách như ông ấy phải làm vậy?"

Anh không biết rằng, thật ra lúc này, chủ nhiệm đang phải cố gắng gồng mình chống đỡ.

Chính phủ không bồi dưỡng những kẻ yếu đuối. Trước khi nhậm chức, họ đã trải qua vô số lần huấn luyện khắc nghiệt, mà trong đó, việc tu luyện linh khí lại không phải điều quan trọng nhất.

Họ buộc phải tham gia những nhiệm vụ khắc nghiệt ngay cả khi linh lực đã cạn kiệt. Những nhiệm vụ này không chỉ đơn thuần là chiến đấu, mà còn bao gồm cả việc chịu đựng áp lực từ các Thiên sư cấp cao, học cách vận dụng linh lực một cách tối ưu nhất và tận dụng từng giọt sức lực trong cơ thể.

Luyện tập nhiều thành quen, lâu dần tạo thành phản xạ chiến đấu bản năng.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nhìn qua, nhân viên của Cục Điều tra có vẻ chỉ là những người có cấp bậc khiêm tốn, nhưng thật ra mỗi người trong số họ đều là những chiến binh tinh nhuệ, được huấn luyện bài bản và có khả năng phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. So với những Thiên sư tự do trong giới huyền môn, năng lực chiến đấu của họ ở cùng cấp bậc có khi còn vượt trội hơn.

Đây chính là ưu thế vượt trội của Cục Điều tra.

Linh lực dù mạnh đến đâu cũng có lúc cạn kiệt. Và vào thời điểm đó, thứ quyết định thắng bại sẽ là thể lực và ý chí.

Từ nhỏ đến lớn, các Thiên sư thuộc các đại môn phái hay thế gia đều tu luyện trong môi trường yên ổn, thuận buồm xuôi gió, ít khi trải qua rèn luyện sinh tử thực sự. Vì thế họ không có thân thể mạnh mẽ, cũng không có ý chí thép. Một khi linh lực bị phong tỏa, họ chẳng khác nào một đám tôm tép vô dụng.

Ví dụ như Đinh Tập – vừa gặp địch đã sợ đến mức cầu xin tha mạng.

Hay như Trử Trường Nghĩa – chưa đánh đã quay đầu bỏ chạy.

Người phụ trách hiện tại là người đã kinh qua vô số buổi huấn luyện khắc nghiệt. Có thể ngồi vào vị trí đó, dĩ nhiên không phải hạng tầm thường. Nếu đến cả uy áp của Phùng Khắc mà cũng không chịu nổi, vậy thì về quê bán khoai lang nướng cho rồi.

Phùng Khắc: "???"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần đầu tiên anh ấy nhận ra một cách rõ ràng rằng, Cục Điều tra của chính phủ không hề yếu đuối hay bất tài như anh vẫn nghĩ.

Bản năng khiến anh ấy lập tức thu liễm uy áp.

Người phụ trách khẽ nhếch khóe môi: "Phùng Thiên sư, mời ngồi."

Phùng Khắc ngồi xuống ghế đối diện.

"Anh có muốn uống gì không?" Người phụ trách giả vờ đứng dậy. "Ở đây tôi chỉ có trà thường và nước lọc."

Sắc mặt Phùng Khắc hơi khó coi, nói thẳng: "Không cần."

Anh ấy đi thẳng vào vấn đề: "Tôi chỉ muốn biết, tại sao Cục các người lại bắt sư đệ Vệ Hoành Uông của phái chúng tôi?"

Người phụ trách không vòng vo, ném cho anh ấy một tập tài liệu: "Đây là kết quả điều tra của Cục chúng tôi về anh ta, anh cứ xem trước đi."

Thật ra, chính phủ vừa âm thầm bồi dưỡng nhân tài, vừa bí mật điều tra những Thiên sư nổi bật ở khắp nơi. Họ thu thập chứng cứ phạm pháp, chỉ chờ thời cơ thích hợp là sẽ ra tay bắt giữ.

Phùng Khắc mở tài liệu ra xem. Càng đọc, lông mày anh ấy càng nhíu chặt lại.

Lâu nay anh chỉ chuyên tâm tu hành trong môn phái, có nghe phong thanh về hành vi của Vệ Hoành Uông, nhưng cứ nghĩ rằng sư đệ còn trẻ, chỉ là hơi bốc đồng, thích thể hiện một chút mà thôi. Không ngờ, anh ta lại dính dáng đến nhiều chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

Tuy nhiên...

Không thể chỉ tin vào một phía.

Phùng Khắc bình tĩnh lại, hỏi: "Ông chắc chắn những điều này đều là thật sao?"

Người phụ trách nhướn mày: "Nói thật, Cục chúng tôi và anh ta không thù không oán, chẳng có lý do gì phải vu oan cho anh ta. Chúng tôi là cơ quan chấp pháp của chính phủ, ai phạm tội thì phải bị xử lý theo luật. Vệ Hoành Uông phạm pháp, dĩ nhiên phải bị trừng phạt. Hơn nữa..."

Ông ấy dừng một chút rồi tiếp: "Vệ Hoành Uông vốn nghĩ rằng chính phủ không làm gì được mình, nên từ trước đến nay chưa từng che giấu hành tung. Điều tra cậu ta thực sự không khó."

Phùng Khắc im lặng.

Người phụ trách dựa lưng vào ghế, nhìn anh ấy: "Phùng Thiên sư, tôi tin anh cũng thấy rõ những năm gần đây, giới Thiên sư ngày càng lộng hành."

"Đúng là các anh có năng lực đặc biệt, tôi hiểu vì sao các anh cảm thấy mình khác biệt với người thường. Nhưng dù thế nào cũng có giới hạn không được vượt qua. Nếu anh nhất định muốn bênh vực cậu ta, chi bằng đi theo tôi, xem một chút."

"Xem cái gì?"

"Xem quá trình thẩm vấn."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com